Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 11: Bên Nhau Có Đủ?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ khi Minh dựng xong thư viện gỗ mini trong khuôn viên trường, tiếng xì xào trong làng bắt đầu lắng xuống. Học sinh xếp hàng mượn sách, người lớn ghé qua ngó ngàng, rồi xuýt xoa:

— “Thằng Minh đó, tay nghề đẹp ghê!”
— “Làm thầm lặng, không ồn ào. Cũng được việc phết.”

Minh không nói gì. Anh chỉ tiếp tục sửa lại mấy bậc gỗ mối mọt, lau sạch từng ô kính thư viện nhỏ như thể lau vết bụi cuối cùng bám lại trên danh dự của mình.

My thì vẫn đi dạy đều. Cô cố giữ mọi thứ bình thường, dù lòng có nhiều chộn rộn. Tình yêu không chỉ cần cảm xúc, mà còn cần một thứ rất lớn – can đảm.

Một buổi chiều, My nhận được cuộc gọi từ cô em họ tên Nhàn – đang học đại học trên Sài Gòn.

— “Chị ơi… chị với anh Minh yêu nhau thật hả?”

— “Ừ, sao vậy em?”

— “Trên mạng xã hội đang lan truyền một bài viết từ một tài khoản tên @TruthOfMinh. Nó kể rất chi tiết về quá khứ của anh Minh – chuyện bị tố cáo, chuyện chia tay người yêu cũ, và cả vụ lùm xùm ở công ty kiến trúc anh từng làm.”

My nắm chặt điện thoại:

— “Ai đang muốn phá anh ấy đến vậy…”

Nhàn nói nhỏ:

— “Em nghi có người thuê dịch vụ bôi nhọ. Nghe bảo bên kia là giới truyền thông… có vẻ bài bản lắm.”

Tối đó, My về nhà, tìm gặp Minh ngay.

Anh không ngạc nhiên. Chỉ đưa cho cô xem đoạn tin nhắn mới nhất từ một người bạn cũ:

“Mày bị đưa lên mặt báo điện tử rồi. Màu sắc tệ lắm. Nhưng tao biết, mày không phải loại người như vậy.”

My nhìn Minh:

— “Anh có muốn em lên tiếng không?”

Minh lắc đầu:

— “Không cần. Cái anh cần không phải là sự bênh vực của em, mà là niềm tin. Chỉ vậy thôi.”

Cô gật đầu, mắt rưng rưng.

Ba hôm sau, mẹ của My từ quê lên. Bà là người truyền thống, nghiêm khắc và rất quan tâm thể diện gia đình.

My vừa về đến cổng đã nghe giọng bà vọng ra từ nhà bếp:

— “Mày tính lấy thằng thợ mộc hả? Cái thằng từng lên công an đó?”

— “Anh Minh không phải như mẹ nghĩ đâu…”

— “Thì mày kể mẹ nghe đi. Nó có nhà chưa? Có công việc ổn định không? Mày làm cô giáo, biết bao nhiêu người đàng hoàng muốn lấy, sao cứ phải là nó?”

My lặng thinh.

— “Con không cần nhà cao cửa rộng. Con cần người tử tế. Mẹ từng dạy con vậy mà.”

— “Tử tế cũng phải biết lựa chọn. Mày yêu nó, rồi thiên hạ sẽ nói gì? Họ sẽ cười vô mặt mẹ đó!”

Minh đứng ngoài sân, nghe hết. Không chen vào, không nói gì.

Khi bà về phòng, My bước ra. Minh nói khẽ:

— “Anh sẽ rút lui, nếu điều đó khiến em và mẹ em bớt khổ.”

My lắc đầu:

— “Không. Em không chọn ai khác ngoài anh. Nhưng… em không muốn gia đình em rơi vào thế khó. Mình phải làm gì đó để chứng minh chứ không phải lùi bước.”

Hôm sau, Minh đến UBND xã, nộp đơn xin mở một xưởng mộc quy mô nhỏ – vừa tạo việc làm, vừa lấy giấy phép hoạt động đàng hoàng.

Anh cũng nhờ thầy hiệu trưởng xin làm các kệ sách gỗ cho lớp học ở trường. Thầy đồng ý ngay:

— “Tôi thấy cậu tốt. Tôi không quan tâm quá khứ, chỉ cần hiện tại đàng hoàng.”

Rồi một chuyện bất ngờ xảy ra.

Ông nội My – người sống trên Sài Gòn, từng là công chức cũ – về quê thăm cháu. Ông biết chuyện, nhưng không trách.

— “Tình yêu không phải là giao dịch. Nó là niềm tin.”

Ông lặng lẽ nói chuyện với mẹ My một đêm. Hôm sau, thái độ bà dịu lại thấy rõ.

My hỏi:

— “Mẹ... còn phản đối không?”

Bà chỉ đáp:

— “Tao không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ vội. Tao sẽ quan sát thêm.”

Một chiều mưa, Minh đưa My đến căn nhà cũ của cha mẹ anh – đã lâu không ai ở. Anh nói:

— “Anh định sửa lại chỗ này. Làm thành mái ấm, nếu… em chịu về ở cùng.”

My bước vào. Nhà đơn sơ, vách tường bong tróc, mái tôn lủng vài chỗ. Nhưng nơi ấy có hơi thở của sự thật lòng.

Cô quay sang anh:

— “Nếu có anh ở đây mỗi tối, thì ở đâu cũng là nhà.”

Tối hôm đó, lần đầu tiên Minh nắm tay cô thật chặt khi đi qua chợ đêm làng. Không lén lút, không ngần ngại.

Và họ gặp… Hải. Anh đứng giữa con hẻm nhỏ, mắt nhìn hai người.

Hải không nói gì. Chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi.

Lần đầu tiên, My không thấy tim mình chùng xuống. Vì cô biết: lần gật đầu ấy, là sự khép lại cuối cùng.

Nhưng đúng lúc mọi thứ đang hồi phục, Thảo quay lại.

Lần này, không còn ẩn mặt. Cô ta đến tận làng Yên Vân, đứng trước cổng trường – tay cầm một tập hồ sơ.

— “Tôi là người yêu cũ của Minh. Tôi đến để kể cho cô My biết một số sự thật mà cô không rõ…”

My bước ra, mắt nhìn Thảo bình thản:

— “Chị đi khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo công an.”

Thảo cười nhạt:

— “Sao vậy? Sợ sự thật à?”

— “Tôi không sợ quá khứ. Nhưng tôi chọn nhìn vào hiện tại. Mà hiện tại của tôi – không có chỗ cho chị.”

Cả trường đứng lặng nhìn. Không ai lên tiếng. Không ai can ngăn. Nhưng ánh mắt họ nhìn My… đã khác.

Không phải thương hại. Mà là nể trọng.

Tối hôm đó, Minh ngồi cưa gỗ làm kệ sách, mồ hôi đẫm lưng áo. My bước tới, đặt lên bàn một mảnh giấy.

Trên đó là mẫu đơn đăng ký kết hôn… để trống ngày tháng.

— “Khi nào anh thấy đủ, chúng ta ký.”

Minh ngẩng lên. Không nói gì. Chỉ cúi xuống – đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!