Tháng 10 về với làng Yên Vân bằng những cơn gió hanh se và mùi lúa chín từ cánh đồng xa. Cái lành lạnh đầu mùa không làm người ta co rúm, mà khiến mọi cảm xúc dường như nhạy bén hơn – nhất là khi yêu.
My và Minh quyết định tổ chức đám cưới.
Không xa hoa, không rình rang. Chỉ là một buổi lễ đơn giản nơi sân trước căn nhà nhỏ đang sửa dang dở – nơi họ từng ngồi uống nước chè và nói về một mái ấm “có em, có anh, có mùi gỗ, và tiếng chim kêu mỗi sáng”.
—
My nói chuyện với mẹ. Không còn tiếng quát mắng, không còn cấm đoán. Mẹ chỉ nói:
— “Con chọn người, mẹ không cản. Nhưng nhớ, sống đời nhau thì không phải chỉ cần yêu, mà cần chịu được nhau.”
My ôm lấy mẹ. Bà siết nhẹ, không nói gì thêm.
—
Minh thì tìm đến ông trưởng thôn, gửi thiệp mời lễ cưới. Ông xem xong, cười khà khà:
— “Tôi mừng cho hai đứa. Từng này tuổi rồi mới thấy có cái đám cưới nào mà cả làng đều mong đến như vậy.”
Những người từng xì xào, nay góp tay dựng rạp. Bà Sáu bán bánh ra cho thêm chục đòn giò. Mấy đứa học trò nhỏ xếp hàng dán thiệp cưới thành dây trang trí quanh cổng.
Tình yêu, một khi đủ vững vàng, sẽ khiến cả làng cùng mỉm cười.
—
Chiều trước ngày cưới, trời bất ngờ nổi gió mạnh. Cây phượng sau trường trút lá như thảm đỏ đón mùa mới.
Minh đưa My về nhà, cả hai đứng trước rạp cưới vừa dựng xong.
— “Ngày mai, nếu mưa to thì sao?” – cô hỏi.
Minh nắm tay cô:
— “Thì mình mặc áo mưa mà cưới.”
Cả hai phá lên cười, giòn tan như nắng xế.
—
Tối đó, My ở nhà một mình. Cô không ngủ được. Mở ngăn kéo, cô lấy ra một tập thư cũ. Là những lá thư thời cấp ba, cô viết cho Minh mà chưa từng gửi.
“Em thích anh từ cái hôm anh đứng chắn mưa cho em dù chính anh ướt sũng.”
“Em ghét việc anh lơ em mỗi khi ra chơi.”
“Em vẫn còn nhớ anh nói ‘con gái giỏi thì đáng sợ’ rồi quay đi, không nhìn em nữa.”
“Giờ thì em hiểu – đáng sợ là khi người ta không dám yêu, còn em, em đang can đảm vì người ấy là anh.”
My gấp lại. Một giọt nước rơi xuống góc giấy. Cô không rõ là nước mắt hay là cơn mưa đầu đêm bắt đầu gõ cửa mái tôn.
—
Sáng hôm sau, trời âm u.
Nhưng mưa không rơi.
Gió chỉ đủ làm bay nhẹ tà áo dài trắng của My khi cô bước ra khỏi nhà, tay cầm bó sen đá nhỏ – loài hoa mà Minh bảo: “Giống em, sống được cả trong khô cằn.”
Cổng nhà Minh treo đèn lồng giấy. Những cái ghế gỗ sắp ngay hàng. Bà con làng xóm ngồi chật cả sân.
Khi My bước đến, Minh đang mặc áo dài xanh lam, đứng đợi bên cây cau. Anh nhìn cô, mắt không rời dù chỉ một giây.
Không MC chuyên nghiệp. Chỉ có ông nội My đứng lên, thay mặt hai bên gia đình, nói một câu giản dị:
— “Thằng Minh và con My… quen nhau từ thuở chưa có tóc. Giờ dám nắm tay nhau đi suốt quãng đường còn lại, là chuyện lớn. Chúng tôi già rồi, chỉ mong thấy tụi nhỏ sống đàng hoàng, hạnh phúc là yên lòng.”
Tiếng vỗ tay vang rền, có cả tiếng hò reo của đám học trò.
Minh đưa tay, nhẹ nhàng đeo nhẫn cho My – một chiếc nhẫn gỗ do chính tay anh tiện lấy từ thanh gỗ mít trước hiên nhà.
My đeo nhẫn cho anh – là một sợi dây dù đơn giản, có khắc tên cô bên trong bằng mũi khắc nhỏ xíu.
Lời thề không cần to. Chỉ cần đủ sâu để khắc trong tim.
—
Bữa tiệc diễn ra ấm cúng. Không sơn hào hải vị. Chỉ có bánh tét, gà luộc, xôi đậu phộng và ly rượu quê thơm nồng.
Ai nấy đều tươi rói. Có người khóc. Có người cười. Có người thì uống say khướt rồi lên hát hò giữa sân.
My và Minh ngồi bên nhau, không nói gì nhiều. Chỉ nhìn nhau, và biết rằng: ngày hôm nay, dù gió có nổi, họ cũng không buông tay.
—
Nhưng… sóng gió chưa dừng lại.
Buổi chiều, khi My thay áo chuẩn bị vào nhà chồng, một chiếc xe hơi đen đỗ xịch trước cổng.
Cánh cửa mở ra. Một người phụ nữ bước xuống – tóc uốn, kính đen, áo vest – là mẹ ruột của Minh.
Cô từng rời khỏi quê từ năm Minh mười tuổi, cắt đứt liên lạc, và chưa từng trở lại.
Mọi người xôn xao.
Bà đứng giữa sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh, rồi nói:
— “Tôi đến không phải để chúc mừng. Tôi đến để nói: tôi không công nhận cuộc hôn nhân này.”
My chết sững. Minh sững sờ.
—
Bà tiếp lời:
— “Tôi từng sinh ra thằng Minh, nuôi nó đến mười tuổi. Nhưng tôi cũng từng rơi nước mắt vì nó chọn bỏ thành phố, bỏ học hành, bỏ cả con đường tôi sắp sẵn, để quay về cái xó làng này. Giờ nó lấy một cô giáo làng, tưởng đó là hạnh phúc sao?”
Cả sân cưới im phăng phắc.
Minh tiến lại, giọng khàn khàn:
— “Mẹ… sao mẹ lại chọn ngày này?”
— “Vì mẹ muốn con biết: mẹ chưa từng tha thứ cho con.”
—
My bước ra. Mắt cô không đỏ, giọng cô không run:
— “Dù bác không chấp nhận, cháu vẫn chọn đi cùng Minh. Vì cháu tin vào những gì cháu nhìn thấy – không phải quá khứ, mà là hiện tại. Và bác ơi… con trai bác đã lớn rồi.”
Bà không nói gì thêm. Bà quay đi, lên xe và phóng đi như cơn giông lướt qua mái làng.
Minh đứng lặng. My nắm tay anh:
— “Gió tới rồi. Mình đứng sát vào nhau là được.”
—
Đêm tân hôn, họ không mở nhạc, không hoa nến.
Chỉ là ngồi bên nhau, uống ly rượu nhạt, rồi cùng nghe tiếng mưa rơi trên mái lá. Căn phòng nhỏ vẫn còn mùi sơn, cửa vẫn chưa đóng kỹ.
Nhưng trong lòng cả hai, không còn khe hở nào nữa.
My thì thầm:
— “Chúng ta có đủ chưa anh?”
Minh cười:
— “Chỉ cần có em, là đủ.”