Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 13: Vợ Chồng Với Cả Làng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống sau đám cưới của My và Minh khởi đầu bằng những điều giản dị đến lạ lùng. Mỗi sáng, My nấu xôi đậu, Minh pha cà phê phin, rồi hai vợ chồng ngồi cạnh nhau trên bậc thềm trước nhà, nhìn nắng vỡ trên bụi tre đầu ngõ.

Chiếc nhà gỗ cũ của gia đình Minh giờ đã thành mái ấm thực sự. Hai người cùng nhau quét vôi lại tường, đóng thêm kệ sách, trồng một khóm hoa giấy cạnh hàng rào. Mỗi buổi chiều, tụi nhỏ trong làng lại tụ tập trước sân, ngồi nghe My kể chuyện cổ tích còn Minh thì cưa gỗ làm đồ chơi nhỏ cho tụi trẻ.

Họ không nói ra, nhưng ai cũng thấy: cặp vợ chồng mới cưới ấy… sống hạnh phúc như thể chẳng có một áng mây nào từng đi qua họ.

Nhưng làng Yên Vân, dẫu hiền lành, vẫn có những con sóng ngầm không dễ đoán.

Một chiều thứ bảy, trời oi nồng, My đang nấu chè đậu xanh thì nghe tiếng gọi:

— “Cô giáo My ơi, có khách tới nhà nè!”

Cô bước ra, thấy một người đàn ông lạ đang đứng trước cổng. Anh ta mặc áo sơ mi xám, gương mặt rám nắng, dáng người cao lớn. Nhưng điều khiến My sững lại, là ánh mắt… ánh mắt ấy rất giống Minh.

Người đó mỉm cười:

— “Chào chị dâu. Em là Phong – bạn thân cũ của Minh.”

Minh vừa về tới, bắt gặp ánh mắt ấy, anh khựng lại.

— “Phong?”

— “Ừ. Tao mới từ miền Trung chuyển về. Nghe mày lấy vợ rồi, nên tới chúc mừng.”

Minh nở một nụ cười miễn cưỡng. Còn My thì thấy lòng mình có chút bất an – không rõ vì sự xuất hiện đột ngột, hay vì vẻ mặt của Minh khi nhìn Phong.

Tối đó, cả ba ngồi ăn cơm với nhau. Phong nói chuyện sôi nổi, kể đủ thứ về thời Minh còn học ở thành phố, cả những lần đi phượt, những trận ẩu đả thanh niên mà họ từng dính líu.

— “Minh ngày xưa nóng tính lắm, nhớ không? Một lần có thằng kia chọc ghẹo bạn gái tao, nó đánh một trận nhớ đời.”

My nghe xong, chỉ cười nhạt.

Minh thì im lặng. Một nụ cười gượng gạo hiện rõ trên gương mặt anh.

Sau bữa ăn, khi Phong đã về, My mới hỏi:

— “Anh có vẻ không vui?”

Minh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh mới nói:

— “Anh với Phong từng thân như anh em. Nhưng có chuyện… anh chưa từng kể cho em.”

My nắm tay anh:

— “Kể em nghe đi.”

Minh thở dài, bắt đầu:

— “Năm anh 25 tuổi, tụi anh từng hợp tác mở xưởng gỗ ở thành phố. Một lần, Phong đứng tên vay tiền ngân hàng nhưng kinh doanh thua lỗ, anh là người gánh nợ. Anh bị mất tất cả – công việc, danh tiếng… Phong biến mất. Đến giờ mới quay lại.”

My sững người:

— “Vậy… sao anh vẫn đón tiếp?”

— “Vì nếu anh không tha thứ, thì mình mãi là người đau khổ.”

Câu trả lời khiến My thấy lòng nhẹ đi, nhưng ánh nhìn của cô vẫn đầy cảnh giác.

Từ hôm đó, Phong ở lại làng Yên Vân, thuê trọ ngay gần nhà My. Anh nói muốn “làm lại từ đầu”, xin làm phụ việc cho một cơ sở sản xuất mộc gần chợ.

Ban đầu, Minh không can thiệp. Nhưng dần dà, Phong bắt đầu trở nên thân thiết với bà con trong làng, và đặc biệt… rất thân với My.

Có lần My đi chợ, Phong lén trả tiền trước. Có hôm trời mưa, anh cầm dù chạy đến tận trường đón My về. Dù cô từ chối khéo, nhưng ánh mắt của mọi người bắt đầu bàn tán.

Minh nghe, chỉ cười:

— “Anh tin em.”

Nhưng đêm ấy, anh ngồi rất lâu bên bàn làm việc, tay chạm vào khung ảnh cưới mà không nói một lời.

Một hôm, My đi dạy về trễ. Khi mở cửa vào nhà, cô thấy Minh đang ngồi nói chuyện với Phong. Giữa họ là hai chai rượu đã vơi quá nửa.

Không khí nặng như chì.

Phong nhếch mép:

— “Tao quay về là để trả món nợ cũ. Mày sống tốt quá rồi, còn tao thì trắng tay. Mày nghĩ tao chịu nổi sao?”

Minh siết chặt nắm tay:

— “Nếu mày đến để phá, thì đi đi.”

Phong cười lớn:

— “Mày vẫn y như xưa – lúc nào cũng tự tin rằng ai cũng tử tế như mày nghĩ.”

My bước tới, dứt khoát:

— “Anh Phong, nếu anh không có gì tử tế để nói, xin anh rời khỏi nhà tôi.”

Hôm sau, Phong rời làng. Không ai tiễn.

Nhưng điều đáng lo hơn là: trước khi đi, anh để lại một phong bì. Trong đó là một xấp ảnh cũ – ảnh Minh thời trẻ, gương mặt hốc hác, đứng cạnh một cô gái lạ. Sau lưng là tấm bảng hiệu “Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên Bình An”.

My nhìn tấm ảnh mà lòng dậy sóng.

Đêm ấy, cô đối mặt Minh.

— “Đây là gì?”

Minh nhìn ảnh. Không né tránh.

— “Đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong đời anh.”

Anh kể: Năm 18 tuổi, Minh từng bị bắt vì đánh nhau trong một vụ bênh bạn. Sau đó, bị đưa vào trại giáo dưỡng một năm. Ra trại, anh thay đổi hoàn toàn, quyết tâm học hành và làm lại. Nhưng nỗi ám ảnh ấy, anh chưa từng dám kể với ai.

— “Anh sợ em sẽ không nhìn anh như trước nữa.”

My siết chặt tay anh:

— “Không ai sống mà chưa từng vấp ngã. Quan trọng là anh đã đứng dậy… và đi về phía em.”

Minh bật khóc. Lần đầu tiên, kể từ khi họ về chung một nhà.

Sáng hôm sau, My mang toàn bộ ảnh, đem ra sau vườn, tự tay đốt hết.

— “Quá khứ là để thiêu. Tương lai là để xây.”

Minh ôm cô vào lòng, giữa vườn hoa giấy rực rỡ nắng sớm.

Từ sau biến cố ấy, cả làng lại một lần nữa nhìn My và Minh với ánh mắt khác: ngưỡng mộ, thấu hiểu, và đầy kính trọng.

Họ không phải cặp đôi hoàn hảo. Nhưng họ là cặp đôi dám đối mặt – với cả nhau, với cả làng, và với chính quá khứ của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!