Sáng hôm sau, trời quang hẳn. Những vệt nắng nhẹ đầu thu trải vàng mặt sân, len qua tán cau, đậu xuống mái ngói cũ nhà My. Mùi cỏ ướt và khói bếp ai đó vương trong gió khiến cô thấy lòng mình chùng lại, như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ cũ.
Nhưng ký ức tối qua là thật.
Anh đã về.
Người tưởng đã thành hoài niệm, giờ lại đứng ngay trước mặt cô.
Và chẳng những trở về, anh còn nói… sẽ thay đổi cả mảnh đất này.
—
My ngồi bên bàn ăn, trước mặt là bát cháo trắng và đĩa dưa muối. Thức ăn nguội ngắt. Cô cầm thìa, múc một ít nhưng chưa đưa lên miệng đã bỏ xuống.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Hải che ô cho mình. Mắt anh hôm qua không hẳn dịu dàng, nhưng… có điều gì đó không giống như xưa. Không còn là Hải hay cười toe và nghịch ngợm, mà là một người đàn ông trưởng thành — tự tin, dứt khoát, thậm chí có chút bí ẩn.
My biết mình không thể tránh mặt mãi. Bởi ngôi trường làng — nơi cô gắn bó bao năm — đang nằm trong chính kế hoạch “mua lại” của anh.
Cô bước ra khỏi nhà, hít sâu một hơi.
—
Trường tiểu học Yên Vân là một dãy nhà cấp bốn xưa cũ, màu sơn vàng đã bong tróc, cánh cổng sắt kêu ken két mỗi lần mở. Nhưng với My, nơi này là tất cả. Là lý do cô chọn ở lại làng thay vì lên thành phố. Là nơi cô gieo những bài học đầu đời cho từng đứa trẻ. Là mảnh ghép duy nhất còn giữ cô lại với tuổi thơ.
Sáng nay, phòng họp giáo viên có thông báo quan trọng từ Phòng Giáo dục huyện: trường nằm trong diện giải thể và sáp nhập vào hệ thống trường liên xã theo quy hoạch. Tuy nhiên, có một "nhà đầu tư" đề xuất giữ lại cơ sở này, biến nó thành trung tâm sinh hoạt cộng đồng.
Người ấy không ai khác… là Nguyễn Hải.
— “Chắc cô My biết anh Hải chứ? Người làng mình đấy!” – cô hiệu trưởng nói nhỏ, ánh mắt dò xét.
My không trả lời, chỉ khẽ gật.
Từ khi nghe tin, giáo viên ai cũng mừng. Vì nếu được giữ lại trường, đồng nghĩa với việc không phải chuyển công tác, không bị chia lớp hay giải tán đội ngũ. Nhưng lòng My rối như tơ vò.
Cô bước ra sân, ngồi trên băng ghế đá dưới gốc phượng.
—
Hồi nhỏ, nơi này là chỗ cô và Hải hay trốn tiết. Cả hai từng khắc tên lên thân cây bằng một con dao nhỏ. My cúi nhìn. Dấu khắc năm nào vẫn còn đây, mờ nhạt nhưng rõ ràng: “H & M – 2006.”
Cô mỉm cười nhạt, rồi lặng lẽ lấy móng tay gỡ từng vảy rêu quanh vết khắc.
— “Em vẫn nhớ nơi này.” – giọng nam vang sau lưng.
My giật mình. Hải đang đứng đó, tay đút túi quần, nhìn cô không rời mắt.
— “Anh không được tự tiện vào trường.” – cô lạnh giọng.
— “Anh xin phép rồi. Giờ này trường không có tiết.” – Hải nói, ngồi xuống cạnh cô. Mùi nước hoa thoảng qua lại khiến lòng cô khựng một nhịp.
— “Tôi không muốn nói chuyện cá nhân ở đây.”
— “Anh cũng không định xin lỗi đâu.” – Hải nói thẳng – “Vì nếu xin lỗi lúc này, chắc em nghĩ anh giả tạo.”
My lặng đi.
— “Vậy anh định làm gì?”
— “Chỉ muốn biết… mười năm qua em sống thế nào.”
Cô bật cười, nhưng mắt ráo hoảnh.
— “Anh quan tâm để làm gì?”
— “Vì anh từng muốn sống cả đời ở bên em.”
Tim My như bị bóp lại. Cô quay sang nhìn anh, lần đầu chạm thẳng vào ánh mắt ấy.
— “Từng muốn. Nhưng rồi anh bỏ đi. Không một lời. Anh có biết mẹ tôi khóc bao nhiêu đêm không? Tôi thì chỉ biết đứng dưới hiên nhà, đợi một người không quay lại.”
Hải im lặng. Những lời ấy như lưỡi dao — vừa sắc, vừa thẳng vào vết thương cũ.
Anh khẽ nói:
— “Anh đi vì anh không có lựa chọn.”
— “Ai cũng có lựa chọn. Nhưng anh chọn quay lưng.”
My đứng dậy, rời đi. Hải không đuổi theo. Anh biết, mình cần kiên nhẫn. Vì vết cắt trong cô… vẫn chưa lành.
—
Chiều hôm đó, My nhận được thư mời dự buổi họp mặt cựu học sinh của trường. Ban tổ chức là nhóm bạn cũ, và người tài trợ chính… lại là Hải.
Cô do dự mãi rồi cũng quyết định đến. Một phần vì không muốn mình trốn tránh mãi. Phần khác, sâu trong lòng… cô muốn biết lý do anh rời đi năm ấy.
—
Buổi họp mặt được tổ chức ở hội trường ủy ban xã. Dù không cầu kỳ, nhưng trang trí rất ấm áp. Bảng tên từng người, ảnh cũ dán kín các mảng tường. Nhiều gương mặt thân quen vắng bóng đã lâu.
Hải xuất hiện sau cùng. Vẫn bộ vest chỉn chu, nhưng ánh mắt lặng hơn. Anh bước vào như thể không ai khác ngoài My trong tầm mắt.
Tiếng loa vang lên.
— “Mời anh Nguyễn Hải, đại diện nhà tài trợ chia sẻ vài lời.”
Hải bước lên. Cả hội trường yên ắng.
— “Xin chào mọi người. Tôi là Hải – học sinh lớp 9A niên khóa 2006. Tôi rời làng mười năm trước. Nhưng tôi chưa bao giờ ngừng nhớ về nơi này.”
Anh ngưng lại vài giây.
— “Tôi từng yêu một cô gái ngồi cùng bàn, người luôn dùng tóc che mặt khi bị gọi lên bảng. Tôi từng viết tên cô ấy lên cây phượng và thề sẽ không bao giờ rời xa. Nhưng tôi đã nuốt lời.”
Ánh mắt anh dừng lại nơi My đang ngồi. Không né tránh. Không úp mở.
— “Hôm nay, tôi trở về không phải để làm hòa với ai. Mà là để tiếp tục điều dang dở. Nếu quá khứ không thể thay đổi, thì hiện tại là cơ hội duy nhất để làm lại.”
My nhìn anh, lòng rối bời.
Lúc tan tiệc, My định ra về sớm thì bị một cô bạn cũ kéo lại:
— “Ê My, bà có biết người yêu cũ của Hải sắp ra mắt gia đình ảnh không?”
— “Người yêu cũ?”
— “Ừ. Con bé tên Thảo. Làm bên công ty Hải. Trẻ, đẹp, giỏi, giàu. Mà nghe nói cũng về làng mình thời gian tới đó!”
My đứng sững.
Gió bên ngoài lạnh buốt, dù là cuối thu. Cô cảm thấy một lần nữa… có ai đó bước vào giữa hai người, đúng lúc họ vừa có cơ hội nhìn lại nhau.
Cô quay lưng, bước nhanh ra khỏi hội trường.
Cơn mưa đêm lại bắt đầu rơi.