My không ngủ được.
Tiếng mưa rả rích suốt đêm như nhấn chìm suy nghĩ. Cô nằm quay mặt vào tường, tay siết chặt chăn, lòng hỗn loạn. Hôm nay là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cô thấy mình rơi vào tình huống… không biết nên ghét hay nên tin người cũ.
Hải nói muốn “sửa lại điều đã dang dở”, nhưng cô Thảo thì sao? Người con gái xinh đẹp, sành điệu, giỏi giang, là đồng nghiệp thân cận và từng được gọi là người yêu cũ của Hải. Dù họ đã chia tay – như lời người trong làng đồn đại – thì việc cô ấy sắp về sống tại chính nơi đây, lại vào đúng lúc này… có phải là quá trùng hợp?
—
Sáng hôm sau, My lên lớp như thường lệ. Lũ học trò vẫn ngây thơ, nghịch ngợm và đáng yêu như mọi ngày. Chúng giúp cô quên đi mớ bòng bong trong đầu. Nhưng chưa đến trưa, có tiếng xe ô tô dừng trước cổng trường.
Cô giáo chủ nhiệm lớp bên chạy vào thì thầm:
— “My ơi, có khách tới tìm kìa. Cô gái mặc đồ hiệu, nhìn sang chảnh lắm!”
My nhíu mày, bước ra.
Ngay trước cổng là một cô gái khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, mái tóc uốn sóng dài, mắt kẻ eyeliner sắc lẹm, môi đỏ như trái gấc. Cô ta mặc váy lụa màu kem, tay cầm chiếc túi LV bản giới hạn, gương mặt đẹp không tì vết.
Cô ta mỉm cười khi thấy My:
— “Chị là cô giáo My đúng không ạ?”
My gật đầu, cảnh giác:
— “Cô là…”
— “Em là Thảo – trợ lý của anh Hải.” – Cô gái nghiêng đầu – “À, chắc chị cũng biết em rồi nhỉ. Hồi nhỏ em hay về quê, lúc ấy còn gầy nhom đen nhẻm. Giờ khác rồi nên chắc chị không nhận ra.”
My im lặng. Giọng Thảo nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
— “Anh Hải nhờ em mang hồ sơ đến trường. Đây là bản đề xuất chi tiết cho dự án trung tâm cộng đồng.” – Thảo đưa một tập tài liệu dày – “Vì anh ấy bận họp nên bảo em gặp chị trực tiếp.”
— “Cảm ơn cô.” – My cầm lấy.
Thảo vẫn chưa đi. Cô ta ngước nhìn mái ngói cũ kỹ, rồi chợt cười nhẹ:
— “Chị My ơi… không ngờ chị vẫn ở đây thật đấy. Em tưởng sau ngần ấy năm, chị cũng… có cuộc sống khác rồi.”
My ngẩng mặt, ánh mắt bình tĩnh:
— “Tôi ở lại vì tôi yêu nơi này.”
Thảo cười, cúi nhẹ đầu:
— “Chị đúng là người kiên định.”
Rồi như vô tình, cô ta nói:
— “À… Em cũng sắp dọn về sống ở Yên Vân luôn. Anh Hải muốn em giám sát tiến độ dự án từ đầu. Với lại… sống gần người thân cũng tốt.”
Câu nói ấy khiến My khựng lại. Người thân?
Thảo vẫy tay chào rồi quay người lên xe, để lại sau lưng một nụ cười ngọt đến gai người.
—
Chiều hôm đó, Hải nhắn tin cho My:
“Anh muốn gặp em. 19h ở quán cà phê bờ hồ.”
My đắn đo thật lâu rồi vẫn đi. Một phần vì muốn nghe lời giải thích rõ ràng từ anh. Một phần… vì trái tim cô không còn vững vàng như cô nghĩ.
Quán cà phê bờ hồ nằm bên hàng liễu, nơi từng là chỗ họ hay trốn học đi ăn kem đá bào. Giờ nó đã thành quán hiện đại, có máy lạnh và nhạc jazz nhẹ nhàng.
Hải đã ngồi chờ, vẫn bộ sơ mi trắng quen thuộc, tay cầm một quyển sách chưa lật trang nào. Khi thấy cô bước vào, anh đứng dậy, kéo ghế:
— “Cảm ơn em đã đến.”
My ngồi xuống, giữ khoảng cách.
— “Cô Thảo đến trường tôi hôm nay.”
Hải gật, không ngạc nhiên:
— “Anh nhờ cô ấy đưa hồ sơ.”
— “Cô ấy nói sẽ dọn về làng sống.”
Hải nhìn thẳng vào mắt cô:
— “Đúng. Anh mời cô ấy về làm quản lý dự án.”
— “Anh nghĩ sao khi người từng là người yêu cũ của anh, giờ lại sống sát nhà người cũ khác?”
Hải thở ra một hơi:
— “Anh không nghĩ sâu đến thế. Nhưng anh hiểu… em không thoải mái.”
My siết tay:
— “Vậy rốt cuộc… giữa anh và Thảo, còn gì không?”
Hải lặng im một lúc lâu. Rồi anh chậm rãi:
— “Bọn anh chia tay từ hai năm trước. Không phải vì mâu thuẫn. Mà vì anh không thể yêu ai một cách trọn vẹn khi… trái tim anh vẫn có em.”
Trái tim My đập loạn.
— “Anh từng định cưới cô ấy. Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt Thảo, anh lại thấy bóng em trong đó. Thảo giỏi giang, tốt tính… nhưng không phải em. Không ai thay thế được em trong ký ức của anh cả.”
My quay mặt đi, giấu ánh mắt long lanh.
— “Nhưng người không thể thay thế, cũng đâu có nghĩa là người anh cần ở hiện tại.”
Hải đứng dậy, bước đến bên cô:
— “Nếu em cho phép, anh sẽ chứng minh — anh cần em ở cả hiện tại, và tương lai.”
—
Sau hôm đó, My vùi đầu vào công việc. Dù tim rung động, cô vẫn cố giữ mình tỉnh táo. Bởi sự xuất hiện của Thảo không hề ngẫu nhiên. Và linh cảm phụ nữ mách cô: người con gái ấy không đơn giản quay về chỉ để… làm quản lý dự án.
Vài ngày sau, tin đồn bắt đầu lan trong làng:
“Cô Thảo chuẩn bị mở quán cafe sân vườn cạnh trường học!”
“Hình như cô ấy đang tìm đất xây nhà ở lâu dài.”
Tin đến tai My như một tiếng cảnh báo.
—
Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ số lạ:
“Cô giáo My, em muốn mời cô đi uống cà phê, có vài chuyện riêng em muốn nói. Em là Thảo.”
My nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lòng dậy sóng.
Và cô nhắn lại:
“Mai. 7h tối. Quán Hương Cau.”