Quán Hương Cau nằm nép bên lối nhỏ gần chợ làng, kiểu quán cũ kỹ với mái ngói rêu phong, bàn ghế gỗ màu nâu sẫm, tường dán những tấm ảnh đen trắng của làng xưa. Không gian yên tĩnh đến mức tiếng gió cũng nghe rõ.
My đến đúng giờ, vẫn với chiếc váy cotton giản dị, không son phấn, không trang sức. Cô ngồi bàn góc khuất, gọi một ly đen đá, ánh mắt lặng lẽ như mặt hồ mùa thu.
Thảo bước vào năm phút sau, giày cao gót lộc cộc, tay xách túi hàng hiệu, váy lụa màu rượu vang ôm lấy dáng người chuẩn mẫu. Cô nhìn quanh, thấy My rồi bước đến, nở nụ cười ngọt:
— “Chào chị. Em tới rồi.”
— “Ngồi đi.” – My gật nhẹ.
Thảo gọi cappuccino. Khi ly cà phê vừa được mang đến, Thảo khoan thai lấy thìa khuấy nhẹ, ánh mắt không rời gương mặt My.
— “Chị biết không, em từng nghĩ chị sẽ không đến.”
— “Tôi không quen lẩn tránh.”
Thảo mỉm cười, nhấp một ngụm:
— “Vậy thì em xin phép nói thẳng, không vòng vo.”
— “Tôi đang chờ.”
Thảo đặt thìa xuống, ngón tay vuốt nhẹ thành ly.
— “Em và anh Hải từng yêu nhau. Gần ba năm. Nhưng chia tay vì anh ấy chưa quên được một người.”
— “Tôi biết rồi.”
— “Người đó… là chị.”
My siết chặt tay dưới gầm bàn.
— “Cảm ơn cô đã xác nhận.”
Thảo hơi nghiêng đầu:
— “Anh Hải bảo chia tay em là để không làm tổn thương cả hai. Em tôn trọng quyết định ấy. Nhưng chị biết không, chia tay không có nghĩa là hết tình cảm.”
My ngẩng lên, ánh mắt lạnh:
— “Cô muốn nói gì?”
— “Em vẫn còn yêu anh ấy.”
Không gian lặng đi một nhịp. Ngoài kia, cơn gió rít qua hàng cau kêu xào xạc.
Thảo ngả lưng ghế, giọng chậm rãi:
— “Em về làng không phải vì dự án. Em muốn giành lại anh Hải.”
My nhìn chằm chằm vào cô ta:
— “Cô nghĩ Hải là thứ để giành?”
— “Không.” – Thảo đáp thản nhiên – “Anh ấy là người đàn ông từng yêu em. Và người yêu cũ… luôn có lợi thế.”
My cười nhạt:
— “Nếu có lợi thế thật, cô đã không bị bỏ lại.”
Lần này, ánh mắt Thảo thoáng tối. Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh:
— “Em không phủ nhận chuyện mình sai. Nhưng chị nên biết, anh Hải đã thay đổi. Anh ấy không còn là cậu học trò ôm mộng sống ở làng quê. Anh là doanh nhân. Người của thành phố. Chị có chắc chị giữ được người như vậy không?”
My không đáp, chỉ nâng ly cà phê nhấp một ngụm. Vị đắng ngấm vào lưỡi. Cô đặt ly xuống, nói chậm rãi:
— “Tôi không giữ ai cả. Nếu anh ấy muốn ở lại, đó là lựa chọn của anh ấy.”
— “Còn nếu anh ấy dao động?” – Thảo hỏi sắc lạnh.
— “Thì tôi không níu.” – My trả lời dứt khoát.
Thảo nhếch môi:
— “Chị mạnh mẽ thật đấy. Nhưng mạnh mẽ có khiến chị hạnh phúc không?”
My im lặng.
Thảo đứng dậy:
— “Dù sao thì… em cũng sẽ không nhường. Chuyện này, em nói trước để chị khỏi ngạc nhiên.”
Cô ta đặt tiền cà phê xuống bàn, mỉm cười:
— “Mỗi ly cà phê có hai mặt: đắng và ngọt. Em chọn ngọt. Chị cứ tiếp tục nhấp đắng đi.”
Rồi cô ta bước đi, hương nước hoa nồng đậm lướt qua. My ngồi lại, ánh mắt lặng như tờ.
Ly đen đá trên bàn đã nguội hẳn, nhưng lòng cô lại nóng ran.
—
Tối hôm đó, Hải nhắn tin:
“Anh nhớ em. Muốn gặp em ngày mai.”
My nhìn dòng chữ một lúc lâu rồi nhắn lại:
“Anh nói rõ đi. Anh muốn chọn ai?”
Tin nhắn đã được xem. Nhưng rất lâu sau mới có hồi đáp:
“Anh không chọn ai. Anh muốn làm lại từ đầu… với người anh từng lỡ hẹn.”
My tắt màn hình. Trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa rối bời. Cô biết, cuộc chiến này… chưa kết thúc.