Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 5: Quá Khứ Trở Mình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời Yên Vân vào thu lạnh dần. Những con đường làng phủ một lớp sương mỏng, cành bàng trút lá sớm, để lại từng vệt đỏ cam lác đác trên sân gạch cũ.

My ngồi trên hiên nhà, tay cầm cuốn sổ ghi chép bài giảng, nhưng không đọc được chữ nào. Trong đầu cô là buổi gặp hôm qua, là ánh mắt Thảo, là lời nhắn của Hải. Mọi thứ như đang quay cuồng, đảo lộn.

Người ta nói, ký ức là thứ không nên chạm vào nếu không muốn đau. Nhưng giờ đây, nó đang tự vỡ tung ra từng mảnh.

Chiều hôm đó, My bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ.

— “Cô My phải không? Tôi là bà Lành – bác ruột của Hải.”

My giật mình.

— “Dạ, cháu chào bác.”

— “Cô có rảnh không? Tôi muốn gặp cô. Có chuyện… cần phải nói.”

Giọng bà Lành trầm và gấp. My cảm nhận được sự nghiêm trọng.

Họ gặp nhau tại nhà thờ họ Nguyễn – nơi Hải sinh ra. Căn nhà cổ ba gian lợp ngói âm dương, sân có cây khế già rợp bóng. Bà Lành ngồi trên chiếc phản gỗ, vẻ mặt đầy ưu tư.

— “Cô là người duy nhất tôi tin lúc này.” – bà nói, giọng trầm – “Cô còn nhớ vì sao Hải rời làng năm đó không?”

My im lặng, gật nhẹ.

— “Vì anh ấy muốn học lên, đi xa lập nghiệp…”

— “Không phải.” – bà Lành lắc đầu – “Đó chỉ là một phần sự thật.”

Bà thở dài, rót chén nước trà:

— “Hồi đó, mẹ Hải bệnh nặng. Mà nhà lại giấu cô. Bà ấy biết Hải thương cô, muốn cưới cô nên cố chịu đựng, không cho nó biết để nó không lỡ chuyện học hành.”

My sững người.

— “Nhưng khi biết tin, Hải đã bỏ học, định về luôn. Nhưng… một đêm, có chuyện xảy ra.”

— “Chuyện gì ạ?”

Bà Lành nhìn quanh, rồi hạ giọng:

— “Bà ấy mất bất ngờ. Có một lá thư bà để lại trong gối, nhắn Hải hãy rời làng để tránh những lời đàm tiếu. Lúc đó, có người tung tin mẹ Hải vay nợ, rồi bảo chính cô là nguyên nhân khiến Hải bỏ thi.”

My chết lặng. Cô chưa bao giờ nghe đến chuyện này.

— “Ai… ai nói những điều đó?”

— “Một người trong làng. Và đau lòng là… cũng là người cô từng thân.”

My ngỡ ngàng.

— “Là ai?”

Bà Lành nhìn cô, chậm rãi thốt ra cái tên:

— “Là mẹ của Thảo.”

My rời khỏi nhà thờ họ, lòng ngổn ngang như bão giông.

Tại sao? Tại sao Thảo và mẹ cô ta lại can dự vào cuộc đời của cô và Hải? Và tại sao Hải không bao giờ nhắc đến điều này? Là để bảo vệ cô, hay vì anh cũng nghi ngờ?

Buổi tối, Hải đến tìm cô.

Anh đứng bên cổng, ánh mắt như van nài:

— “Anh cần nói chuyện với em.”

My không trả lời, chỉ mở cổng bước vào, anh lặng lẽ đi theo.

Họ ngồi trên hiên nhà, bên ánh đèn vàng nhạt, trước sân gạch ẩm ướt sương đêm.

My hỏi:

— “Tại sao anh giấu em chuyện mẹ anh bệnh?”

Hải giật mình.

— “Ai nói với em?”

— “Bác Lành.”

Hải im lặng, rồi gật đầu:

— “Vì anh sợ em bỏ giấc mơ vì anh. Hồi đó, em đang chuẩn bị thi vào sư phạm, em luôn muốn làm cô giáo. Anh không muốn trở thành gánh nặng.”

— “Và chuyện mẹ anh mất? Lá thư thì sao?”

Hải cúi đầu, ánh mắt lạc đi:

— “Bà chỉ viết một câu: ‘Con hãy rời khỏi nơi này nếu còn thương My.’ Anh đi. Vì nghĩ như thế là tốt cho cả hai.”

My nghẹn lời. Cô từng tự hỏi hàng trăm lần lý do anh bỏ đi. Giờ đây, sự thật phơi bày… nhưng sao vẫn đau đến vậy?

— “Còn chuyện mẹ Thảo? Họ đã làm gì?”

Hải ngước lên, lần này mắt anh đầy phẫn nộ:

— “Bà ta tung tin mẹ anh nợ nần vì anh yêu em, ép mẹ phải bán đất. Anh không có bằng chứng, nhưng có lần chính Thảo nói ‘Nếu không có cô, chắc anh đã ở lại rồi.’ Anh ghét điều đó.”

My siết tay:

— “Vậy tại sao… anh để Thảo quay lại? Sống ở đây? Cạnh tôi?”

— “Vì anh tưởng cô ấy thay đổi. Anh tưởng mình quên được em. Nhưng khi gặp lại em, mọi thứ anh cố chôn vùi đều trở lại.”

Họ im lặng rất lâu.

Gió đêm mát lạnh. My ngồi bất động, còn Hải thì cúi đầu, tay đặt lên đầu gối như một kẻ có lỗi.

Cuối cùng, My đứng dậy:

— “Quá khứ không thể thay đổi. Nhưng em… cũng không thể yêu lại một người khiến em tổn thương đến hai lần.”

Hải nhìn theo, không nói gì.

Cánh cửa gỗ khép lại nhẹ nhàng, nhưng tiếng lòng thì đóng sầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!