Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 6: Người Giữ Lửa Cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin Hải từng bị ngăn cấm yêu My năm xưa, mẹ mất trong uất nghẹn, rồi rời làng theo lời tuyệt mệnh… lan ra như lửa bén rơm trong lòng My. Cô tưởng mình đã hiểu mọi thứ, hóa ra chỉ biết một nửa sự thật.

Lòng người – đúng như cơn gió: chẳng bao giờ đứng yên.

Một tuần sau cuộc nói chuyện đó, Thảo xuất hiện ở trường. Không báo trước.

Cô mang hoa quả, bánh kẹo, đến tặng giáo viên như một người… làm từ thiện. Nhưng rõ ràng, ánh mắt Thảo không giấu được ý đồ: cứ vài phút lại liếc về phía My.

Sau tiết dạy, cô hiệu trưởng kéo My ra góc hiên:

— “Cô Thảo nói muốn tài trợ làm sân chơi cho học sinh. Cô thấy sao?”

My khựng lại:

— “Cô ấy là nhà tài trợ?”

— “Ừ. Cô ấy bảo muốn ‘chia sẻ yêu thương’ và hỗ trợ giáo dục quê hương.”

My mím môi. Cô hiểu rõ: đây không phải thiện chí, mà là… chiến lược. Một màn PR tinh vi, cắm rễ vào cộng đồng, tạo hình ảnh “cô gái trở về đóng góp cho làng”.

Hải không xuất hiện lần nào sau hôm đó. My cũng không nhắn tin.

Tình yêu, một khi đã bị thử thách niềm tin đến hai lần, thì khó mà quay lại vị trí ban đầu.

Một chiều thứ bảy, trời vừa tạnh mưa, My đạp xe ra chợ. Trên đường về, lốp xe cô bị xì hơi, cô dắt bộ về, ngang qua xưởng mộc của ông Tình – bố của Minh.

Minh… người con trai từng học lớp trên cô ba năm, luôn ngồi bàn cuối, ít nói, giỏi toán và có đôi mắt buồn không lẫn vào đâu được.

Anh rời làng sau khi mẹ mất, tưởng không trở lại. Nhưng giờ, anh đang đứng đó – áo thun trắng dính bụi gỗ, tay cầm máy bào, cười nhẹ khi thấy cô:

— “Xe hư à?”

My hơi ngỡ ngàng:

— “Minh?”

— “Ừ, là anh. Mới về được tuần. Em vẫn vậy – vẫn là cô My của trường làng.”

Cô bật cười:

— “Anh vẫn… nhớ em à?”

— “Chưa từng quên.”

Câu nói đó nhẹ như gió. Nhưng trong lòng My, nó khiến một góc nào đó run lên.

Minh giúp cô vá lốp. Trong lúc đợi keo khô, hai người ngồi dưới gốc bàng.

My hỏi:

— “Anh về làng… vì sao?”

Minh nhặt một chiếc lá bàng, xoay trong tay:

— “Mẹ anh từng mong anh sửa lại xưởng gỗ cũ. Anh trì hoãn suốt mười năm. Nhưng rồi, một hôm anh nghĩ: nếu không làm, thì sẽ chẳng ai làm cả.”

Cô nhìn anh. Vẫn ánh mắt đó – trầm tĩnh, kiên định, không ồn ào. Nhưng giờ đây, trong những ngày lòng cô xáo động nhất, ánh mắt ấy lại như… ngọn lửa giữ ấm.

Tối hôm đó, Minh gửi tin nhắn:

“Hồi đó, anh từng viết thư cho em. Nhưng không gửi.”

My ngỡ ngàng. Cô nhắn lại:

“Vì sao?”

“Vì em yêu người khác. Mà anh thì không muốn chen ngang.”

Hôm sau, Thảo lại xuất hiện ở trường. Lần này, cô không vào phòng giáo viên mà đứng chờ ngay sân trường, cạnh chiếc xích đu cũ mà My hay ngồi lúc trưa.

Thảo bước tới khi My vừa rời lớp:

— “Chị có bạn trai mới rồi à?”

My nhìn thẳng:

— “Đó không phải chuyện cô nên hỏi.”

Thảo cười:

— “Chị nên biết, Hải vẫn còn nhớ chị. Nhưng đàn ông… dễ thay lòng khi thấy một cô gái khác sẵn sàng hơn.”

— “Ý cô là gì?”

— “Là anh ấy… vừa nắm tay em hôm qua.”

Tim My nhói lên. Nhưng cô không để lộ cảm xúc:

— “Nếu cô nghĩ vậy là thắng, thì tôi xin chúc mừng.”

Thảo tiến lại gần hơn, thì thầm:

— “Em không muốn thắng. Em muốn chị rút lui, trước khi mọi thứ trở nên… xấu hơn.”

My lùi lại một bước, nở nụ cười nhạt:

— “Cô nhầm rồi. Tôi chưa từng tham gia vào trò chơi mà cô tưởng cô đang chơi.”

Thảo sững lại, nhưng mắt cô ta ánh lên tia thách thức.

Tối đó, My đứng thật lâu bên giếng làng, nơi ngày xưa cô và Hải từng viết tên nhau trên vách đá. Giờ nét khắc đã mờ, rêu phủ đầy, như chính đoạn ký ức trong lòng cô.

Minh xuất hiện từ phía sau, nhẹ nhàng:

— “Giếng xưa… nhưng người xưa, liệu có còn là người cũ không em?”

My không trả lời. Gió lạnh thổi qua tóc cô, đưa hương bồ kết từ nhà ai đó xa xa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!