Chúng Ta Của Những Ngày Không Còn Nhau

Chương 7: Trò Chơi Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng chủ nhật, làng Yên Vân như rũ hết cơn mưa đêm. Bầu trời trong veo, nắng nhẹ như dải lụa vắt ngang cánh đồng. Nhưng trong lòng My, trời vẫn âm u như cũ.

Cô thức dậy từ sớm, pha một ấm trà gừng, rồi ngồi nhìn ra khoảng sân trước hiên nhà. Cảnh vật yên bình không giúp cô thấy yên. Càng yên, lòng cô càng như có tiếng gào thét âm ỉ.

Vài ngày qua, Thảo đến trường, đến nhà văn hóa, đến ủy ban, đến cả đình làng. Bất cứ nơi nào có người, cô ta đều xuất hiện – duyên dáng, khéo léo, ngọt ngào như mật. Người dân trong làng bắt đầu nhắc đến Thảo với ánh mắt thiện cảm.

Một buổi chiều, bà Sáu – hàng xóm – còn nói:

— “Cái cô Thảo này… đẹp người đẹp nết, có học có tiền. Còn trẻ mà làm được bao việc. Hải mà lấy được nó thì phúc nhà anh lớn lắm.”

My cười nhạt. Người đời vốn dễ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài.

Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Cô giáo My, nếu muốn biết sự thật về anh Hải và tôi, mời đến phòng 302 – khách sạn Ngọc Lan – lúc 9h tối nay. Đừng mang theo ai.”

My đọc xong mà tay run lên.

Cô nhìn đồng hồ. Đã 8h15.

Trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an kỳ lạ. Đây là trò gì? Ai gửi tin? Thảo? Một người khác? Hay chỉ là trò dọa dẫm?

My mặc áo khoác, buộc tóc cao, rồi lặng lẽ đạp xe ra khỏi nhà.

Khách sạn Ngọc Lan nằm ở thị trấn, cách làng chừng 4 cây số. Cô gửi xe ở cổng, bước vào. Lễ tân nhìn cô rồi gật nhẹ, không hỏi gì thêm – như thể đã được dặn trước.

Cô lên tầng ba. Trước cửa phòng 302, cô do dự vài giây, rồi gõ cửa.

Không có tiếng trả lời. Nhưng cửa không khóa. Cô đẩy vào.

Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng vàng mờ từ chiếc đèn ngủ. Trên giường, hai ly rượu vang đỏ còn nguyên vết son.

Trên bàn, một bức ảnh nằm ngay ngắn:
Hải và Thảo – cùng nhau trong một nhà hàng sang trọng. Môi họ sát nhau. Mắt họ nhìn nhau. Gương mặt Hải không rõ là đang miễn cưỡng hay thật lòng.

My sững sờ.

Rồi từ trong phòng tắm, Thảo bước ra.

Mặc váy ngủ mỏng tang, tóc xõa, mặt không son phấn nhưng vẫn đẹp lạnh người.

Cô ta mỉm cười:

— “Chị đến rồi à.”

My không lên tiếng.

Thảo bước tới, giọng nhẹ như sương:

— “Chị từng bảo không níu kéo ai. Vậy giờ chị thấy sao? Khi thấy người từng yêu mình… ở trong phòng với người khác?”

My vẫn im lặng. Ánh mắt dán chặt vào bức ảnh.

— “Chị à…” – Thảo thì thầm – “Tình yêu không cần đúng hay sai. Chỉ cần nhanh hơn. Và lần này… em đến trước.”

My rời khách sạn. Cô không nói gì, không phản ứng, không rơi nước mắt. Nhưng trong lòng, một điều gì đó đã vỡ hẳn.

Hôm sau, My không đến trường. Cô xin nghỉ dạy một ngày.

Chiều đến, cô ra bến sông, nơi cuối làng, nơi có chiếc cầu đá gãy một nửa – nơi ngày xưa Hải từng thề:
"Nếu anh đi, anh sẽ quay về. Nếu em đợi, thì anh sẽ không quên."

Giờ đây, ai đã giữ lời? Ai đã phản bội?

— “Em ổn không?” – Một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau.

My quay lại. Là Minh. Anh mang theo hai lon trà và một túi bánh đậu xanh.

— “Em thích ăn cái này từ nhỏ mà. Nhớ không?”

Cô bật cười, không trả lời.

Họ ngồi trên thành cầu, dưới ánh hoàng hôn.

— “Anh nghe là em nghỉ dạy hôm nay. Vì chuyện gì vậy?”

My nhìn sông, giọng nhẹ tênh:

— “Vì em thấy mình ngu ngốc.”

Minh im lặng, không hỏi thêm. Anh chỉ mở lon trà, đưa cho cô.

Một lát sau, My nói:

— “Anh có tin không? Có người từng hứa sẽ yêu em mãi mãi. Giờ đang nằm trong phòng khách sạn với người khác.”

Minh không giật mình, không phản ứng thái quá. Chỉ quay sang nhìn cô thật lâu.

— “Em muốn quên người đó không?”

Cô gật đầu.

Minh cười khẽ:

— “Vậy thì… để anh giúp em.”

Tối hôm đó, Thảo tổ chức một buổi “họp mặt thân mật” ở nhà hàng, mời lãnh đạo xã, hiệu trưởng trường My, các ban ngành – và dĩ nhiên có cả Hải.

Thảo mặc váy dạ hội đỏ rực, ngồi cạnh Hải, tay đặt lên tay anh. Người ngoài nhìn vào tưởng họ là cặp đôi hoàn hảo.

Đúng lúc mọi người nâng ly, thì… My bước vào.

Cô mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, tóc búi cao, không son phấn. Nhưng ánh mắt sáng rực, khí chất bình tĩnh, điềm đạm.

Mọi ánh nhìn đổ dồn vào cô.

Thảo nhếch môi:

— “Chị đến đây làm gì?”

My bước thẳng tới, rút trong túi ra bức ảnh chụp trong khách sạn, đặt xuống bàn trước mặt Hải.

— “Đây là thứ cô muốn tôi thấy? Tôi thấy rồi.”

Cô quay sang Hải:

— “Còn anh… nếu đó là lựa chọn của anh, thì tôi không còn gì để nói.”

Hải tái mặt.

Thảo nhìn anh, thầm chờ đợi một động thái. Nhưng không ngờ, Hải bỗng đứng dậy, nhìn My – giọng khàn đi:

— “My… anh không hề vào phòng đó. Tấm ảnh kia là ảnh cũ, được ghép. Anh chưa từng hôn Thảo. Cô ấy giăng bẫy.”

Cả bàn tiệc xôn xao.

Thảo sững sờ:

— “Anh… anh nói gì vậy?”

Hải quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh:

— “Cô nghĩ tôi không nhận ra sao? Bức ảnh đó chụp ba năm trước, trong buổi tất niên công ty. Nhưng môi tôi không bao giờ chạm môi cô. Cô ghép đấy.”

My im lặng.

Hải bước lại gần cô, nhưng cô lùi một bước:

— “Anh biết điều đó… mà vẫn để cô ta giở trò? Anh chờ xem tôi đau đến đâu?”

Hải cúi đầu, nghẹn lời.

My nhìn tất cả, rồi quay đi:

— “Tôi không tham gia trò chơi này nữa. Các người cứ tiếp tục.”

Cô bước ra khỏi nhà hàng, để lại sau lưng một bầu không khí nặng như đá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!