chúng ta từng rất gần

Chương 4: CÀNG GẦN, CÀNG MONG MANH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ hai. Cuộc họp sáng bắt đầu như thường lệ.

Phạm Tường ngồi phía đầu bàn, bên cạnh trưởng nhóm sáng tạo. Ánh sáng đèn LED trắng hắt lên gương mặt anh, làm những nếp mỏi mệt hiện rõ hơn thường lệ.

Đan Thư bước vào, đúng giờ, tay cầm laptop và một tách cà phê đen không đường.

“Chào buổi sáng.” – cô nói, mắt lướt qua anh như thể anh là một phần trong dãy ghế văn phòng vô tri.

“Chào em.” – Anh đáp khẽ, nhưng đủ để cả hai nghe rõ nhịp tim lỡ một nhịp.

Dự án “Cơ Thể và Cảm Xúc” bước vào giai đoạn tiền sản xuất. Những tấm hình mẫu ban đầu của Phạm Tường được chọn để lên concept chính. Đan Thư là người biên tập, đồng thời giám sát nội dung và hình ảnh.

“Chúng ta cần hoàn tất loạt ảnh chủ đề ‘Khoảng cách’ trong tuần này.” – Quản lý nói – “Phạm Tường và Đan Thư sẽ cùng làm việc với nhau để định hình ý tưởng.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về hai người. Cô gật đầu, bình thản. Anh thì nhìn xuống sổ tay.

Sau cuộc họp, họ được phân vào một phòng làm việc riêng – một không gian nhỏ với tường kính cách âm, chỉ vừa đủ cho hai người và một bộ sofa đơn giản.

“Bắt đầu từ đâu?” – cô hỏi, mắt không rời màn hình.

“Em chọn ảnh, anh dựng bố cục.” – anh đáp.

Cả hai làm việc như những đồng nghiệp xa lạ. Không có dư thừa, không thừa thãi cảm xúc. Nhưng không ai biết rằng, phía dưới lớp bình thản kia, là từng đợt sóng ngầm chực trào lên như sóng vỗ đá.

Đan Thư đưa cho anh một tấm hình mẫu: một người đàn ông và một người phụ nữ, đứng trong cùng khung hình nhưng quay lưng lại nhau, khoảng cách chỉ vài bước chân nhưng ánh mắt không gặp nhau.

“Đây. Em muốn truyền tải cảm giác này.” – cô nói.
“Gần, nhưng không thể chạm.” – anh nói theo.

Họ nhìn nhau. Một cái nhìn ngắn ngủi, nhưng đủ để không gian nứt ra một vết mảnh.

Chiều hôm đó, họ đến địa điểm chụp: một căn penthouse thuê theo giờ, với tường kính và rèm trắng lửng lơ, ánh sáng tự nhiên hắt vào từng góc như một bức tranh.

Người mẫu hôm nay vắng mặt. Không lý do. Không báo trước.

“Chết tiệt.” – Đan Thư nhăn mặt, bực.
Phạm Tường nhìn cô, rồi nhìn căn phòng. Anh nói nhỏ:
“Chúng ta vẫn có thể chụp. Chỉ cần em... giúp anh diễn mẫu.”

Cô tròn mắt.
“Anh điên à?”
“Chúng ta từng làm thế rồi mà.”

“Đó là ba năm trước.” – Cô quay đi.

Anh không ép. Nhưng cô lại tự bước vào phòng, đứng cạnh tấm rèm mỏng, tay vén nhẹ một bên.

“Chụp đi. Nhưng nếu ảnh xấu, em đập máy.”

Anh bật cười khẽ. Cô không nhìn thấy, nhưng nghe được sự ấm áp ấy trong giọng anh.

Ánh sáng dịu. Cô quay lưng lại, tóc xõa, tay thả lỏng. Anh bấm máy liên tục, ánh mắt không rời khỏi tấm lưng mảnh ấy.

“Quay nhẹ lại bên trái. Đúng rồi.”
“Ngước mặt lên, nhưng đừng nhìn máy.”
“Nhắm mắt lại. Tưởng tượng em đang nhớ một người từng rời đi không lời từ biệt.”

Cô cắn môi. Gương mặt cô dãn ra theo đúng cảm xúc anh yêu cầu.

“Giỏi lắm.” – anh nói, thật khẽ.

Một lúc sau, anh đặt máy xuống, tiến lại gần cô.

“Em vẫn giống ba năm trước. Đẹp đến không chịu nổi.”

“Còn anh thì khác.”
“Sao?”
“Anh có vẻ... biết hối hận hơn.”

Cô quay lại, khoảng cách giữa họ gần đến mức nghe được cả tiếng nuốt nước bọt khô khốc.

Anh giơ tay, không chạm, chỉ khựng lại cách má cô một khoảng thở.

“Anh có thể...?”
“Không.” – cô ngắt lời – “Nhưng anh vẫn sẽ làm, đúng không?”

Anh cười. Nhưng nụ cười buồn hơn cả nước mắt.

Môi anh chạm vào trán cô. Nhẹ như cánh chuồn chuồn, nhưng mang theo cơn rùng mình từ tận đáy tim. Tay cô nắm chặt vạt áo sơ mi của anh mà không hay.

“Em không sợ mình sẽ yếu lòng sao?” – anh hỏi.
“Sợ chứ.” – cô thở gấp – “Nhưng em đã yếu lòng từ lúc quyết định bước vào đây cùng anh rồi.”

Tiếng cửa đóng lại sau lưng họ khi họ rời khỏi penthouse. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng bước chân và tiếng tim đập lỡ nhịp.

Trên đường về, trong xe taxi, anh đưa cho cô chiếc máy ảnh.

“Xem đi. Ảnh hôm nay.”
Cô lướt qua từng tấm. Không chuyên nghiệp. Không hoàn hảo. Nhưng ánh mắt trong ảnh thì thật đến nghẹn lòng.

“Em không phải diễn.” – cô nói, nhỏ.
“Anh cũng không.” – anh đáp.

Tối hôm đó, cô về đến nhà, mở laptop. Trong thư mục ảnh, cô tìm một tấm: cô đứng cạnh khung cửa, tóc rối, mắt khép hờ. Ánh sáng bao quanh như một vầng hào quang mong manh.

Cô đặt làm hình nền máy.
Rồi mở khung chat cũ với số điện thoại không lưu tên.
Gõ một dòng:

“Ngày mai… còn muốn chụp nữa không?”

Tin nhắn được “seen” sau đúng 2 giây.
Phía bên kia gõ chữ. Dừng. Gõ lại.
Cuối cùng chỉ hiện lên:

“Luôn muốn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.