Bạn có câu chuyện hấp dẫn trong đầu? Hãy biến đam mê viết lách thành thu nhập! Tham gia tieuthuyet.vn – nền tảng dành riêng cho tác giả Việt. Viết truyện, chia sẻ đến hàng ngàn độc giả và bắt đầu hành trình kiếm tiền từ sáng tác ngay hôm nay. Đăng ký dễ dàng – Xuất bản nhanh chóng – Thu nhập minh bạch. 👉 Trở thành tác giả và bắt đầu kiếm tiền từ truyện của bạn!
Có những mối quan hệ chẳng cần định nghĩa. Vì vốn dĩ, gọi tên cũng chẳng thể giữ lại người.
Ba năm trước, Đan Thư – một cô gái tưởng chừng mạnh mẽ – đã từng yêu một người bằng tất cả những gì cô có: niềm tin, trái tim, lẫn cả cơ thể. Người đó là Phạm Tường – một nhiếp ảnh gia tự do, sống bản năng, ưa xê dịch và luôn che giấu những góc tối trong quá khứ bằng những nụ cười lãng tử.
Mối quan hệ giữa họ không rõ ràng. Không ai nói yêu, nhưng cũng chẳng ai rời đi. Họ gần nhau đến nỗi tưởng chừng chỉ cần đưa tay ra là có thể giữ chặt người kia mãi mãi. Nhưng rồi một ngày, anh biến mất. Không lời từ biệt, không một lý do.
Ba năm sau, họ gặp lại nhau trong một dự án nghệ thuật – nơi Đan Thư vô tình trở thành người biên tập chính cho bộ ảnh nude mà Phạm Tường thực hiện. Giữa những khung hình trần trụi, ký ức ngày cũ ùa về. Cái chạm mắt đầu tiên sau ngần ấy năm, không còn nồng nàn, chỉ có im lặng và hơi thở chênh vênh.
Tình cũ không rủ cũng tới. Họ lại lao vào nhau, lần này không còn vì say nắng, mà là vì nỗi trống rỗng không ai khác có thể lấp đầy. Những đêm trắng cuồng nhiệt, những cái ôm nghẹn ngào sau lưng, những lần tan vỡ ngay trên giường ngủ – tất cả là một vòng lặp giữa yêu, nhớ, tổn thương và bất lực.
Đan Thư không còn là cô gái ngây thơ năm nào. Cô biết Phạm Tường vẫn còn yêu, nhưng tình yêu đó đi kèm với một vết thương không chịu lành. Cô từng hỏi anh một lần, "Vì sao năm đó anh rời đi?"
Anh chỉ im lặng, rồi hôn cô đến khi nước mắt lăn dài xuống gối.
Giữa những ngày họ sống lại hồi ức, Đan Thư nhận ra: đôi khi người ta không rời bỏ nhau vì hết yêu, mà là vì họ không còn đủ dũng khí để ở lại. Có những nỗi đau mà lời giải thích muộn màng cũng không thể cứu vãn.
Cuối cùng, sau một đêm mưa, Đan Thư rời khỏi căn hộ quen thuộc. Cô để lại chìa khóa trên bàn, kèm một lời nhắn:
"Chúng ta từng rất gần... Nhưng em mệt rồi."
Phạm Tường đứng lặng trước cánh cửa khép hờ, không đuổi theo. Trong tay anh là tấm ảnh cuối cùng anh chụp cô – trần trụi, thật thà, nhưng ánh mắt thì đã rút khỏi trái tim anh từ lâu.