Đêm buông xuống, thành phố khoác lên mình chiếc áo ánh sáng rực rỡ, nhưng trong mắt Nguyễn Khải, mọi thứ lại chìm trong gam màu xám lạnh. Anh ngồi trong căn phòng làm việc nhỏ của mình – nơi bừa bộn giấy tờ, những tập hồ sơ, và ánh sáng xanh nhạt phát ra từ màn hình máy tính.
Trước mặt anh, trang mạng xã hội vẫn hiện ra bài viết gây chấn động: bản chụp lá thư tuyệt mệnh của Lê Ngọc Ánh. Dòng trạng thái đi kèm là một câu ngắn ngủi:
“Thêm một linh hồn mệt mỏi rời bỏ thế gian. Ai sẽ là người tiếp theo?”
Khải đọc đi đọc lại câu chữ đó, cảm thấy gai sống lưng. Đây không chỉ là đưa tin. Đây là lời thách thức.
Anh mở công cụ truy vết, cố lần theo địa chỉ IP của tài khoản. Tài khoản này sử dụng cái tên kỳ lạ: “TheScribe” – kẻ chép lại. Hồ sơ trống rỗng, chỉ có vài bài đăng trước đây, toàn những câu triết lý về cái chết, sự mệt mỏi và tuyệt vọng.
Khi chạy chương trình phân tích, Khải phát hiện một chi tiết bất thường: IP của bài đăng không cố định, mà nhảy liên tục qua nhiều máy chủ khác nhau – dấu hiệu của việc dùng VPN cao cấp. Rõ ràng, đây không phải một người bình thường muốn câu like, mà là một kẻ có chuẩn bị.
Đúng lúc đó, màn hình anh nhấp nháy. Một tin nhắn bất ngờ gửi đến từ chính tài khoản TheScribe:
“Tò mò quá sẽ chết sớm, thám tử ạ.”
Khải ngồi thẳng dậy, mắt nheo lại. Làm sao kẻ đó biết anh đang theo dõi?
Anh gõ trả lời:
“Ngươi là ai? Tại sao lại tung lá thư của Ánh?”
Một lúc sau, tin nhắn xuất hiện:
“Tôi chỉ là người ghi lại sự thật. Người ta muốn rời bỏ thế gian, tôi giúp họ được nhớ đến.”
Khải bấm mạnh phím Enter, gửi câu hỏi:
“Cậu béo gan thật. Nếu chỉ là ghi lại, tại sao lá thư có mặt ở chỗ cậu trước cả khi cảnh sát công bố?”
Lần này, thay vì trả lời, kẻ đó gửi một bức ảnh. Khải mở ra, tim anh đập mạnh.
Đó là ảnh chụp… một căn phòng học thêm vắng người, trên bàn có một tập giấy trắng và cây bút. Góc ảnh còn lờ mờ bóng dáng một thiếu niên ngồi viết, đầu cúi thấp.
Dòng chữ đi kèm:
“Người tiếp theo đang luyện thư tuyệt mệnh rồi. Chúc anh ngủ ngon.”
Khải lập tức lưu lại bức ảnh, phóng to từng chi tiết. Góc tường có vết nứt nhỏ, ánh đèn tuýp nhấp nháy mờ mờ – đặc trưng của những trung tâm dạy thêm cũ kỹ. Trên bàn, ngoài giấy trắng còn có logo một trung tâm học thêm in mờ: “Trí Đức Academy.”
Anh nhấc điện thoại, gọi ngay cho thiếu tá Phạm Hùng:
“Thiếu tá, tôi có manh mối. Có khả năng một học sinh khác sắp trở thành nạn nhân. Tôi cần người của ông đến trung tâm Trí Đức ngay lập tức.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi Hùng đáp giọng lạnh:
“Anh Khải, đừng gây hoang mang. Chúng tôi chưa có bằng chứng xác thực. Cái anh có chỉ là một bức ảnh mờ nhạt từ mạng.”
Khải siết chặt nắm đấm. Sự chần chừ này có thể phải trả giá bằng một mạng người.
Anh dứt khoát:
“Nếu cảnh sát không đi, tôi sẽ đi một mình.”
Đêm ấy, con đường dẫn đến trung tâm Trí Đức vắng tanh. Những ngọn đèn đường sáng loang lổ, thi thoảng chập chờn như sắp tắt. Khải bước nhanh, tim đập dồn dập. Tầng hai của tòa nhà cũ kỹ hắt ra ánh sáng. Anh leo lên cầu thang, từng bước gấp gáp.
Cửa lớp học hé mở. Bên trong, quả đúng như trong bức ảnh – một cậu học sinh ngồi cúi đầu trước bàn, tay run run cầm bút. Trước mặt là một tờ giấy trắng đã viết lưng chừng những dòng đầu tiên:
“Xin lỗi cha mẹ, con không thể tiếp tục…”
Khải lao vào, giật lấy tờ giấy.
“Dừng lại! Ai ép em làm chuyện này?”
Cậu bé hoảng hốt ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, mồ hôi chảy dài. Miệng cậu lắp bắp:
“Hắn… hắn bảo nếu em không viết, cả gia đình em sẽ gặp chuyện…”
Ngay khoảnh khắc đó, điện thoại của Khải rung lên. Một tin nhắn mới từ TheScribe:
“Nhanh nhỉ. Nhưng anh không thể cứu tất cả đâu. Hãy chờ lá thư kế tiếp.”