Buổi sáng hôm sau, Khải trở lại nhà của Ánh. Không khí trong ngôi nhà vẫn còn tang tóc. Tiếng tụng kinh khe khẽ vang lên từ gian chính, hương nhang nghi ngút quẩn trong không gian ngột ngạt.
Mẹ Ánh – bà Hoa – ngồi co ro trên ghế, mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ. Cha cô, ông Lê Văn Minh, dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, nhưng thần sắc lạnh lùng đến lạ.
Khải bước vào, khẽ gật đầu chào:
“Xin chia buồn cùng hai bác. Tôi cần nói chuyện một chút, mong hai bác giúp đỡ.”
Ông Minh chỉ im lặng, đưa tay ra hiệu. Bà Hoa thì nghẹn ngào:
“Anh muốn hỏi gì cứ hỏi. Tôi chỉ mong tìm ra sự thật cho con gái.”
Khải mở sổ, nhẹ nhàng:
“Bác có bao giờ thấy Ánh có dấu hiệu trầm cảm, hay từng nói đến chuyện muốn chết không?”
Bà Hoa vội lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:
“Không! Con bé lúc nào cũng tươi cười. Nó còn mơ ước đi du học, còn hẹn bạn thân sẽ tham gia cuộc thi ca hát. Nó không thể tự tử đâu…”
Ông Minh bỗng ngắt lời, giọng trầm, cộc lốc:
“Có khi nó giấu. Tuổi trẻ mà. Có chuyện gì nó cũng không nói.”
Khải liếc nhìn ông. Sự lạnh lùng ấy không giống đau buồn của một người cha mất con, mà như thể ông đang né tránh.
Anh chuyển hướng:
“Xin lỗi, nhưng tôi phải hỏi thẳng. Gần đây trong gia đình có xảy ra mâu thuẫn gì không?”
Không khí chợt đông cứng. Bà Hoa cúi gằm, đôi tay siết chặt mép áo. Ông Minh khẽ hắng giọng:
“Chuyện nhà, không liên quan đến cái chết của nó.”
“Có thể liên quan, bác ạ. Nếu hung thủ biết bí mật gia đình, hắn sẽ lợi dụng.” – Khải kiên nhẫn.
Một khoảng lặng dài trôi qua. Rồi bà Hoa bật khóc nấc lên:
“Anh không biết đâu… Chúng tôi sắp ly hôn.”
Khải nhìn thẳng vào ông Minh. Ông ta quay đi, rít một hơi thuốc thật dài.
“Là lỗi của tôi.” – Ông thừa nhận, giọng trầm hẳn xuống. “Tôi có người khác. Con bé Ánh biết chuyện. Tôi nghĩ… có lẽ nó sốc.”
Bà Hoa nấc lên:
“Nó từng cãi nhau với anh, nhớ không? Nó nói nó ghét cái gia đình giả tạo này. Nhưng nó không bao giờ… không bao giờ chọn cái chết…”
Khải ghi chép lại, đầu óc xoay vần. Một gia đình tan vỡ, người cha ngoại tình, cô con gái biết bí mật. Rõ ràng đây là vết nứt sâu trong tâm lý nạn nhân – nhưng liệu đó có phải lý do khiến cô bị chọn làm mục tiêu?
Anh nhớ lại tin nhắn cuối cùng của TheScribe: “Người ta muốn rời bỏ thế gian, tôi chỉ ghi lại.”
Nếu hung thủ biết rõ đời tư Ánh, hắn có thể biến những bi kịch gia đình thành lý do hợp lý để dựng lên vụ “tự tử”.
Đúng lúc đó, Hương – bạn thân của Ánh – xuất hiện ở cửa, tay cầm một cuốn nhật ký mỏng.
“Em… tìm thấy cái này trong ngăn bàn học thêm của Ánh.” – Cô đưa cho Khải.
Khải lật ra. Trong cuốn sổ, nét chữ đúng là của Ánh – ngả nghiêng, có phần trẻ con. Những trang đầu ghi lại chuyện học hành, chuyện bạn bè. Nhưng đến những trang gần cuối, chữ viết trở nên rối loạn, như viết vội vàng.
Một dòng nổi bật:
“Ai đó đang theo dõi mình. Mình thấy hắn ở cổng trường, ở cả chỗ học thêm. Nếu nói ra, chắc chẳng ai tin.”
Trái tim Khải đập mạnh. Anh đưa mắt nhìn hai vợ chồng. Cả hai đều chết lặng.
Khải gấp cuốn nhật ký lại, giọng khẽ nhưng dứt khoát:
“Ánh không tự tử. Ai đó đã lợi dụng sự rạn nứt trong gia đình, để biến cái chết của cô bé thành một câu chuyện hợp lý.”
Ông Minh lặng im, đầu cúi thấp. Bà Hoa thì khóc nấc thành tiếng.
Khải bước ra khỏi nhà, ánh nắng gay gắt chiếu lên khuôn mặt trầm tư của anh. Trong đầu anh vang vọng một câu hỏi lạnh lẽo:
“Hung thủ biết bí mật gia đình Ánh, biết cả nỗi sợ hãi riêng tư của cô bé. Vậy hắn là ai? Một người thân quen, hay một kẻ ẩn trong bóng tối?”
Anh mở điện thoại. Một tin nhắn mới từ số lạ vừa xuất hiện:
“Gia đình nào cũng có vết nứt. Chỉ cần chạm nhẹ, chúng sẽ vỡ tan. Chuỗi thư tuyệt mệnh mới chỉ bắt đầu…”