Khải hẹn Hương ra quán cà phê nhỏ gần trường học của Ánh. Cô gái ngồi nép mình trong góc, tay cầm cốc nước cam nhưng chưa hề uống ngụm nào. Mắt cô đỏ hoe, viền mi rũ xuống, biểu hiện rõ ràng của sự mất mát và… sợ hãi.
Khải ngồi xuống đối diện, nhẹ giọng:
“Hương, anh biết chuyện này khó khăn với em. Nhưng chỉ em mới giúp tìm ra sự thật về Ánh.”
Cô mím môi, im lặng hồi lâu rồi mới khẽ gật đầu.
“Em và Ánh có hay tâm sự không?” – Khải mở đầu.
“Có. Bọn em chơi thân từ cấp hai. Nó… luôn vui vẻ, hay cười, nhưng thật ra nhiều lúc buồn lắm. Nhất là sau khi biết chuyện gia đình.”
Khải gật, chờ đợi.
Hương thở dài, giọng nghèn nghẹn:
“Nó từng bảo em rằng… có cảm giác bị theo dõi. Lúc đầu em tưởng nó đa nghi. Nhưng có lần chính em cũng thấy… Có một người đàn ông đứng trước cổng trường, mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai. Mỗi lần em quay sang thì hắn lại lẩn mất.”
“Em có nói với ai không?”
“Không. Ánh cấm. Nó sợ nếu nói ra thì chẳng ai tin, hoặc sẽ làm mọi chuyện tệ hơn.”
Khải ghi nhanh vào sổ, tim anh nhói lên. Cuốn nhật ký và lời kể của Hương trùng khớp. Đây chắc chắn không còn là ảo giác.
“Còn gì nữa không?” – Khải hỏi.
Hương chần chừ, ngón tay siết chặt cốc thủy tinh đến run rẩy. Rồi cô thì thầm, như sợ có ai nghe thấy:
“Ánh có nhận được một chuỗi tin nhắn lạ. Nội dung… giống hệt bức thư tuyệt mệnh.”
Khải ngẩng lên, mắt lóe sáng:
“Em chắc chứ? Tin nhắn đến trước khi Ánh chết?”
“Vâng. Khoảng một tuần trước. Em còn nhớ một câu: ‘Nếu một ngày tao biến mất, đừng bất ngờ. Vì thế giới này không cần tao nữa.’”
Cả không gian bỗng chìm vào im lặng. Khải thấy lạnh sống lưng. Hung thủ không chỉ theo dõi, mà còn gài sẵn những dòng chữ tuyệt mệnh vào tâm trí nạn nhân, khiến mọi thứ khi xảy ra trở nên “hợp lý”.
Anh nghiêng người, giọng trầm hẳn:
“Hương… anh cần sự thật. Có điều gì Ánh giấu cha mẹ nhưng lại kể cho em không?”
Cô cắn môi đến bật máu, rồi thì thào:
“Ánh từng quen một người… trên mạng. Hắn gọi mình là Người Ghi Chép.”
Tim Khải đập mạnh. TheScribe.
“Em có thấy mặt hắn chưa?”
“Chưa. Chỉ nhắn qua một ứng dụng lạ. Ánh bảo lúc đầu hắn nói chuyện rất hiểu tâm lý, như thể đọc được suy nghĩ của nó. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu nhắc đến cái chết, bảo rằng chết đi sẽ thanh thản, sẽ không còn đau khổ vì gia đình rạn vỡ nữa.”
Giọng Hương nghẹn lại, nước mắt trào ra:
“Em đã khuyên Ánh chặn hắn. Nhưng Ánh nói… hắn biết quá nhiều. Cả giờ học thêm, cả nơi hai đứa em hay đến chơi. Như thể hắn luôn ở ngay sau lưng…”
Khải nhắm mắt, suy nghĩ. Hung thủ không chỉ là kẻ theo dõi, mà còn là kẻ thao túng tâm lý, gieo vào đầu nạn nhân niềm tin rằng cái chết là lựa chọn duy nhất. Và hắn lấy danh nghĩa “người ghi chép” để biến cái chết ấy thành một “tác phẩm”.
Anh mở mắt, nhìn thẳng Hương:
“Em có giữ lại tin nhắn nào không?”
Hương run rẩy lấy điện thoại. Trong máy, một tài khoản không số, không tên, chỉ hiện biểu tượng cây bút lông. Tin nhắn cuối cùng gửi cho Ánh, cũng chính là một tuần trước:
“Khi lá thư được viết ra, sinh mệnh chỉ còn là cái bóng. Mày đã sẵn sàng chưa?”
Khải siết chặt cuốn sổ tay. Bức màn mờ ảo đã hé thêm một kẽ hở. Hung thủ đang chơi một trò dài hơi, chuẩn bị tâm lý cho từng nạn nhân, rồi ra tay, biến tất cả thành một chuỗi “tự tử” hoàn hảo.
Nhưng tại sao lại là Ánh? Và tại sao là lúc này?
Anh chưa kịp dứt mạch suy nghĩ thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn mới. Vẫn từ số lạ.
“Người bạn thân cũng có bí mật. Liệu thám tử có đủ can đảm để đào sâu?”
Khải quay sang, ánh mắt lạnh như thép nhìn Hương. Cô đang cúi gằm mặt, bàn tay khẽ run.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng tự hỏi:
“Phải chăng Hương biết nhiều hơn những gì cô đang nói?”