chuỗi thư tuyệt mệnh

Chương 6: Bí mật của Hương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm ấy, Khải ngồi trong căn phòng nhỏ, đèn bàn hắt sáng lên từng trang ghi chép. Mọi chi tiết xoay quanh Ánh bắt đầu xâu chuỗi lại:

Gia đình rạn nứt → dễ bị tổn thương.

Bị theo dõi → nỗi sợ hãi âm ỉ.

Tin nhắn thao túng → gieo ý niệm tự tử.

Bức thư tuyệt mệnh → hung thủ hoàn thiện “tác phẩm”.

Và rồi anh nhớ đến câu nhắn gửi cuối cùng: “Người bạn thân cũng có bí mật.”

Khải nhíu mày. Hương… có lẽ biết nhiều hơn những gì cô thừa nhận.

Sáng hôm sau, anh đến nhà Hương. Căn nhà nhỏ trong con hẻm vắng, cửa sắt cũ kẽo kẹt. Bà mẹ già bước ra, dáng người gầy guộc, đôi mắt lo âu.

“Hương ở trong phòng từ tối qua, không chịu ăn uống gì. Tôi gõ cửa cũng không mở.”

Ngực Khải thoáng thắt lại. Anh vội đi lên, gõ cửa phòng.

“Hương, là anh Khải đây. Mở cửa, anh cần nói chuyện.”

Một khoảng lặng kéo dài. Rồi tiếng khoá xoay chậm rãi.

Cánh cửa hé mở, Hương đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe. Phòng tối om, cửa sổ bị rèm che kín.

“Em ổn không?” – Khải khẽ hỏi.

Hương lắc đầu. Rồi bất ngờ, cô đặt một phong bì vào tay anh.

“Anh… hãy đọc đi. Nhưng xin đừng ghét em.”

Khải mở phong bì. Bên trong là bản in của những đoạn chat. Nét chữ trong khung tin nhắn rõ ràng là của Hương.

Đoạn đầu:

Người Ghi Chép: “Ánh yếu đuối quá, nó sẽ gục sớm thôi.”

Hương: “Anh là ai? Sao lại nhắn cho tôi?”

Đoạn tiếp theo khiến tim Khải chững lại:

Người Ghi Chép: “Vì mày cũng như nó. Mày cũng từng nghĩ đến cái chết, đúng không?”

Hương: “… Đúng.”

Khải ngẩng lên. Hương cúi gằm mặt, nước mắt rơi lã chã.

“Em… từng muốn chết?”

“Phải.” – Hương nghẹn giọng. “Gia đình em nghèo, mẹ bệnh, bố bỏ đi. Em từng nghĩ nếu không có em thì mẹ sẽ đỡ khổ hơn. Và… Người Ghi Chép tìm thấy em. Hắn nói những điều mà không ai khác biết. Hắn hiểu hết nỗi tuyệt vọng trong lòng em.”

Khải im lặng, để cô nói tiếp.

“Hắn bắt em giữ bí mật. Hắn bảo, nếu em hé lộ, em sẽ là người tiếp theo. Em sợ. Rất sợ. Nhưng rồi Ánh chết. Em không chịu nổi nữa.”

Giọng Hương vỡ ra trong tiếng nấc:

“Anh tin em đi, em không giết Ánh! Em chỉ… quá yếu đuối để chống lại hắn.”

Khải nhắm mắt, tay siết chặt tập giấy. Hung thủ không chỉ thao túng nạn nhân mà còn gieo rắc sự sợ hãi vào những người xung quanh, biến họ thành đồng phạm trong im lặng.

Anh mở mắt, giọng trầm:

“Hương, em có biết hắn là ai không? Bất kỳ chi tiết nào – một giọng nói, một thói quen, một chỗ hẹn?”

Hương run rẩy:

“Không. Nhưng… hắn luôn gửi ảnh.”

“Ảnh gì?”

“Ảnh chụp từ xa. Có khi là góc lớp học, có khi là quán nước bọn em ngồi. Gần đây nhất… là tấm ảnh em và Ánh đứng trước nhà anh.”

Khải giật mình. Hắn đã theo dõi cả anh.

Bất ngờ, điện thoại Hương rung lên. Một tin nhắn mới.

“Mày không giữ được bí mật rồi. Thám tử sẽ chẳng cứu được mày đâu. Hãy chuẩn bị viết thư đi.”

Màn hình sáng trong căn phòng tối khiến bầu không khí lạnh ngắt. Hương hoảng loạn, đôi tay run bần bật.

Khải chộp lấy điện thoại, lưu ngay số lạ. Ánh mắt anh sắc lạnh:

“Hắn đang nhắm vào em. Nhưng đừng sợ. Anh sẽ không để em thành nạn nhân tiếp theo.”

Trong lòng Khải, một quyết tâm sắt đá dấy lên. Hung thủ không còn chỉ là kẻ giết người giấu mặt – hắn là một con quái vật biết khai thác tận cùng sự tuyệt vọng của con người.

Và lần này, Khải đã trở thành một phần trong trò chơi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×