Đêm đó, Khải không về nhà. Anh ngồi trong căn phòng nhỏ của Hương, chiếc laptop mở ra, ánh sáng xanh nhạt phản chiếu lên gương mặt căng thẳng.
Hương nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng hơi thở gấp gáp cho thấy cô chưa ngủ.
“Anh… hắn sẽ đến thật sao?” – giọng cô run rẩy trong bóng tối.
Khải đáp gọn:
“Có thể. Và đó chính là điều anh muốn.”
Anh đã kết nối điện thoại của Hương với máy tính, cài đặt chế độ sao lưu tức thì. Mỗi khi hung thủ gửi tin nhắn, dữ liệu sẽ lập tức được lưu lại để truy tìm nguồn gốc.
Nhưng Khải hiểu, với một kẻ tinh vi như Người Ghi Chép, hắn sẽ không bao giờ dùng thông tin thật. Thay vào đó, anh cần một kế hoạch khác – dụ hắn phải xuất hiện ngoài đời thực.
Khải quay sang Hương:
“Ngày mai, em cứ giả vờ như không có chuyện gì. Đi học, đi chơi, cứ để hắn nghĩ em vẫn yếu đuối, vẫn sợ hãi. Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội.”
Hương mở to mắt:
“Anh định lấy em làm mồi sao?”
Khải im lặng một thoáng, rồi gật đầu.
“Anh sẽ ở ngay bên cạnh. Hắn muốn em viết ‘thư tuyệt mệnh’? Vậy ta sẽ để hắn tưởng em đang chuẩn bị làm điều đó.”
Sáng hôm sau, Hương đến trường. Dáng cô tiều tụy, đôi mắt trũng sâu – nhưng đó là “kịch bản” mà Khải sắp đặt. Tin đồn lan nhanh, bạn bè xì xào bàn tán.
Giữa giờ ra chơi, điện thoại Hương rung lên. Một tin nhắn mới từ Người Ghi Chép:
“Tốt lắm. Mày bắt đầu hiểu rồi. Tối nay, hãy viết lời cuối trong cuốn sổ đặt dưới gối. Anh sẽ đọc nó.”
Khải đọc được, khóe môi khẽ nhếch lên. “Hắn đang mắc câu.”
Đêm hôm đó, căn phòng Hương tối om, chỉ có ánh đèn bàn mờ hắt xuống cuốn sổ. Hương cầm bút, viết vài dòng ngập ngừng.
Bên ngoài cửa sổ, Khải lắp đặt máy quay hồng ngoại và thiết bị cảm ứng chuyển động. Anh ngồi lặng trong bóng tối, tai đeo tai nghe kết nối với micro bí mật trong phòng.
Mọi thứ chìm vào yên tĩnh. Chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy và tiếng tim đập gấp gáp của Hương.
Rồi… một âm thanh khẽ vang lên ngoài sân.
“Cạch.”
Khải lập tức căng người. Cảm biến chuyển động báo tín hiệu. Một bóng đen thấp thoáng phía cổng, lặng lẽ tiến vào.
Khải siết chặt con dao gấp trong túi, tim đập dồn dập. Cánh cửa sổ khẽ lay động, rồi một bàn tay găng đen thò vào, đẩy nhẹ.
Hương ngồi chết lặng, đôi mắt hoảng hốt nhìn về phía Khải. Anh ra hiệu bằng ánh mắt: “Bình tĩnh.”
Bóng đen len lén trườn qua cửa, bước vào phòng. Hắn mặc áo khoác đen, mũ lưỡi trai kéo sụp che gần hết mặt. Trong tay, hắn cầm một chiếc điện thoại đang mở ứng dụng nhắn tin.
Khải chờ đợi, từng cơ bắp căng như dây đàn. Hắn bước lại gần giường Hương, cúi xuống nhìn cuốn sổ.
Ngay khoảnh khắc đó—
“Đứng yên!” – Khải lao ra, ghì mạnh vai hắn xuống.
Bóng đen vùng vẫy dữ dội. Một tiếng rít xé họng vang lên:
“Thằng thám tử chết tiệt!”
Khải cố giữ chặt, nhưng bất ngờ hắn rút ra một bình xịt nhỏ. Hơi cay phun thẳng vào mắt Khải.
“Khốn kiếp!” – Khải bật ngửa, mắt cay xè, cổ họng bỏng rát.
Trong vài giây hỗn loạn, bóng đen vùng ra, nhảy qua cửa sổ biến mất vào màn đêm.
Hương hét lên thất thanh:
“Anh Khải!!!”
Khải quỳ gục, đôi mắt đỏ rực, nước mắt tuôn xối xả. Nhưng trong lúc hỗn loạn, anh vẫn kịp giật lấy chiếc điện thoại từ tay hung thủ.
Màn hình sáng lên, chỉ hiện một biểu tượng duy nhất: cây bút lông.
Khải thở gấp, giọng khàn đặc:
“Hắn thoát rồi… nhưng lần này, hắn để lại dấu vết.”
Trong lòng anh, một niềm chắc chắn trỗi dậy: Người Ghi Chép không còn chỉ là cái bóng xa xăm. Hắn đã lộ diện – bằng da thịt, bằng mùi mồ hôi, bằng nhịp thở hằn trong ký ức.
Trò chơi đã bước sang giai đoạn mới.