Tống An Nhiên không tài nào chợp mắt được sau đêm làm việc ngoài giờ tại biệt thự của Lâm Nhật Minh. Sự mập mờ giữa vai trò "sếp" và "kẻ theo đuổi" khiến cô hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh. Anh ta không hề buông tha cô.
Sáng hôm sau, cô đến công ty với đôi mắt thâm quầng.
Hôm nay là ngày Tổng giám đốc Lâm Nhật Minh có cuộc họp quan trọng với Hội đồng quản trị và các cổ đông lớn về dự án "Mở rộng thị trường phía Bắc." An Nhiên, với vai trò Trợ lý riêng, phải đảm bảo mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Khoảng giữa buổi họp, khi không khí đang vô cùng căng thẳng với những màn chất vấn gay gắt từ Hội đồng, Lâm Nhật Minh đột ngột đứng dậy, tỏ thái độ khó chịu.
"Tôi cần ba phút," anh ta tuyên bố, giọng nói sắc lạnh như băng.
An Nhiên đi theo anh ta ra ngoài hành lang. Cô đưa cho anh ly nước lọc và chiếc khăn giấy.
"Tổng giám đốc, anh ổn chứ?" cô hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
Lâm Nhật Minh gật đầu, nhưng mặt anh ta hơi tái. Sự căng thẳng và áp lực từ cuộc họp dường như đang làm anh ta mệt mỏi. Anh ta nới lỏng cà vạt, và đột nhiên, anh ta buông lời thô lỗ:
"Cà vạt này làm tôi khó chịu. Cởi nó ra."
An Nhiên ngạc nhiên, ngước nhìn. Cô chần chừ, nhưng ánh mắt ra lệnh của anh ta khiến cô không thể từ chối.
Cô tiến lại gần, ngón tay run rẩy chạm vào cà vạt anh. Mùi hương nam tính quen thuộc lại xộc vào mũi cô, khiến cô mất tập trung. Cà vạt quá chặt, cô phải kéo nhẹ đầu anh xuống một chút để dễ tháo hơn.
Khoảnh khắc đó, khi đầu Lâm Nhật Minh hơi cúi xuống, cô vô tình nhìn thấy bên trong cổ áo sơ mi trắng đang mở hờ.
Nơi xương quai xanh bên trái của anh ta, có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.
Nốt ruồi này…
Tim An Nhiên như ngừng đập. Toàn bộ ký ức của đêm say xưa kia ùa về, rõ ràng đến mức cô cảm thấy như đang sống lại khoảnh khắc đó.
Đó là lúc cô tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội, bên cạnh một cơ thể trần trụi. Trước khi bỏ chạy trong hoảng loạn, cô đã nhìn thấy nốt ruồi này, gần yết hầu của anh ta, nơi cô vô tình chạm vào đêm đó. Đây là dấu hiệu duy nhất cô dùng để xác định người đàn ông đã ngủ với mình.
Cô buông cà vạt ra, lùi lại hai bước, mặt cắt không còn giọt máu.
"Cô sao thế? Mới tháo cà vạt thôi mà mặt cô đã đỏ bừng rồi," Lâm Nhật Minh nhếch môi trêu chọc, ánh mắt sáng rỡ như thể đã đoán trước được phản ứng của cô.
An Nhiên lắp bắp: "Không... không có gì. Anh... anh nên vào trong. Cuộc họp đang chờ."
"Không vội," Lâm Nhật Minh nắm lấy khuỷu tay cô, kéo cô vào góc khuất nhất của hành lang. Anh ta biết, cô đã nhìn thấy và đã xác nhận sự thật.
"Giờ thì sao, Tiểu An?" Anh ta ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp đầy quyền lực. "Cô đã biết tôi là ai. Cô đã biết chúng ta là gì. Cô còn định giả vờ đến bao giờ?"
An Nhiên cảm thấy mình bị dồn vào chân tường, vừa bối rối vừa giận dữ.
"Anh buông ra! Anh là Tổng giám đốc, anh có mọi thứ! Tại sao anh cứ đeo bám tôi? Tại sao anh không biến mất luôn đi?"
Lâm Nhật Minh cười khẩy, một nụ cười đầy đau đớn và hối hận.
"Biến mất? Cô nghĩ tôi muốn biến mất lắm sao?" Anh ta siết chặt tay cô. "Năm năm trước, tôi không có gì. Tôi là một thằng nhóc bồng bột, là kẻ thất bại trong mắt gia đình. Tôi không đủ tư cách để giữ cô lại, Tống An Nhiên."
Anh ta dừng lại, hít một hơi sâu.
"Nhưng giờ thì khác. Tôi đã có tất cả những thứ tôi cần để giữ cô. Tôi đã về đây, tôi đã tìm cô, và tôi sẽ không để cô đi nữa."
Màn đối thoại đầy cảm xúc này khiến An Nhiên mềm lòng đôi chút, nhưng lý trí cô vẫn mách bảo cô phải đề phòng.
"Anh muốn gì?" cô hỏi, giọng run rẩy.
Lâm Nhật Minh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt anh ta như muốn nuốt chửng linh hồn cô.
"Tôi muốn cô ở bên tôi. Tôi muốn cô là của tôi." Anh ta đưa tay lên vuốt ve tóc cô, hành động đầy tính chiếm hữu. "Nhưng cô muốn ranh giới chuyên nghiệp, phải không?"
Anh ta đột ngột rút tay lại, thái độ thay đổi 180 độ, trở nên lạnh lùng và kinh doanh.
"Vậy thì, chúng ta sẽ lập một bản hợp đồng."
An Nhiên ngạc nhiên: "Hợp đồng gì?"
Lâm Nhật Minh đưa tay vào túi áo vest, lấy ra một chiếc USB nhỏ.
"Một bản hợp đồng bí mật," anh ta giải thích. "Cô sẽ tiếp tục là Trợ lý riêng của tôi. Tôi sẽ tăng lương gấp đôi, cộng thêm các khoản thưởng hậu hĩnh. Đổi lại, cô phải chấp nhận mọi yêu cầu cá nhân, ngoài giờ làm việc, của tôi."
"Yêu cầu cá nhân...?" An Nhiên nhíu mày, linh cảm của cô vang lên tiếng chuông cảnh báo.
"Đừng giả vờ ngây thơ. Cô biết tôi muốn gì," Lâm Nhật Minh nói thẳng thừng, ánh mắt anh ta lướt xuống cơ thể cô, đầy khao khát. "Khi tôi cần cô, bất kể là ở văn phòng, ở nhà, hay đi công tác... cô phải có mặt."
Anh ta đẩy chiếc USB vào tay cô.
"Đây là bản hợp đồng nháp. Cô có 24 giờ để suy nghĩ. Nếu cô ký, chúng ta sẽ là sếp và nhân viên hoàn hảo ở công ty, và là bạn tình bí mật ngoài công ty."
"Tôi không cần bản hợp đồng này! Tôi không phải là người như thế!" An Nhiên giận dữ ném chiếc USB xuống sàn.
"Cô nên nghĩ kỹ," Lâm Nhật Minh cúi xuống nhặt chiếc USB, rồi nắm tay cô đặt nó trở lại. "Nghỉ việc? Tôi đảm bảo không có công ty nào ở thành phố này dám nhận cô sau khi rời T.K. theo cách đó. Chống cự tôi? Tôi sẽ khiến cuộc sống của mẹ cô và cô gặp khó khăn trong mọi lĩnh vực."
Anh ta không đe dọa, anh ta chỉ trình bày sự thật lạnh lùng của một người đàn ông quyền lực.
"Cô không phải là người như thế, phải. Nhưng cô cần tiền, Tống An Nhiên. Và tôi cần cô."
Anh ta tiến sát lại cô một lần nữa, cúi thấp xuống, khiến cô phải ngước nhìn anh.
"Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ làm cô thỏa mãn cả về vật chất lẫn... tinh thần. Tôi đã nhớ cô đủ lâu rồi. Tôi không thể chờ đợi nữa."
Lời nói của anh ta đầy cám dỗ, pha lẫn sự ép buộc. An Nhiên cảm thấy bản thân đang bị kéo vào vực sâu. Cô vừa muốn chối bỏ, vừa cảm thấy một ngọn lửa cuồng nhiệt trong tim mình đang được anh ta khơi dậy.
Lâm Nhật Minh không để cô trả lời. Anh ta nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, một nụ hôn vừa như lời hứa, vừa như một dấu đóng sở hữu.
"Nghĩ kỹ đi. Tôi đang chờ câu trả lời của cô," anh ta nói.
Nói xong, anh ta quay lưng, bước vào phòng họp, để lại An Nhiên đứng chết lặng ở hành lang, tay nắm chặt chiếc USB chứa đựng định mệnh sắp tới của cô.
Cô biết, cuộc đời cô sắp bước vào một chương hoàn toàn mới, một chương đầy rẫy sự cấm kỵ, quyền lực, và đam mê.