chương trình định mệnh

Chương 4: BỮA TIỆC CHÀO MỪNG VÀ RANH GIỚI MỎNG MANH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tống An Nhiên không ký bản hợp đồng. Cô cũng không trả lời tin nhắn của Lâm Nhật Minh. Cô chỉ đơn giản là im lặng, hy vọng sự im lặng sẽ là lời từ chối rõ ràng nhất. Nhưng Lâm Nhật Minh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Suốt cả ngày hôm đó, anh ta liên tục giao thêm việc cho cô, những công việc không quá khó khăn nhưng lại đòi hỏi cô phải ở lại văn phòng đến tận khuya.

Tuy nhiên, cô vẫn giữ vững lập trường của mình, hành xử hoàn toàn như một Trợ lý chuyên nghiệp, phớt lờ những ánh mắt dò xét, những câu nói đầy ẩn ý của anh ta.

Tối thứ Sáu, công ty tổ chức một bữa tiệc chào mừng Tổng giám đốc mới và chúc mừng dự án đầu tiên của anh ta. Đó là cơ hội hoàn hảo để An Nhiên hòa nhập, hoặc ít nhất là giữ khoảng cách an toàn với Lâm Nhật Minh.

Cô chọn một chiếc váy đơn giản, trang nhã, và cố gắng hòa mình vào đám đông. Nhưng sự cố gắng đó không hề hiệu quả. Cô nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý, không phải vì cô nổi bật, mà vì cô là Trợ lý riêng của Tổng giám đốc.

"Ôi, An Nhiên, cô thật may mắn!" Mai, cô bạn đồng nghiệp, kéo cô vào một nhóm các nhân viên nữ. "Được làm việc với Tổng giám đốc Lâm đẹp trai thế kia, lại còn được anh ấy ưu ái nữa chứ. Tin đồn cô là 'người đặc biệt' của anh ấy đang lan truyền khắp nơi rồi đấy."

Mặt An Nhiên đỏ bừng. "Đó chỉ là tin đồn vô căn cứ. Tôi chỉ là Trợ lý của anh ấy."

"Thôi nào, đừng khiêm tốn," một cô gái khác nháy mắt, đưa cho cô một ly cocktail. "Uống một chút đi. Căng thẳng cả tuần rồi, hôm nay xả hơi thôi."

An Nhiên từ chối, nhưng cô gái đó và những người khác cứ liên tục mời. Cô không muốn tỏ vẻ xa lánh nên đành miễn cưỡng uống một ngụm. Một ngụm rồi một ngụm nữa. Rượu quá ngọt, quá dễ uống, và cô đã quên mất tửu lượng của mình.

Sau ba ly cocktail, đầu óc An Nhiên bắt đầu quay cuồng. Thế giới xung quanh trở nên mờ ảo, những tiếng nói xa lạ trở nên ồn ào và nhức đầu. Cô cố gắng đứng dậy, muốn đi tìm một nơi yên tĩnh.

"Đi đâu đấy?" một giọng nói trầm ấm vang lên.

An Nhiên ngước nhìn, thấy Mai và nhóm bạn đang cười khúc khích rời đi. Trước mặt cô, Lâm Nhật Minh đang đứng. Anh ta vẫn mặc bộ vest sang trọng, nhưng đã tháo cà vạt, vài cúc áo sơ mi trên cùng đã được nới lỏng. Khuôn mặt anh ta có chút ửng đỏ, có lẽ cũng đã uống vài ly, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và tỉnh táo lạ thường.

"Tôi... tôi muốn đi... vệ sinh," An Nhiên lắp bắp.

Lâm Nhật Minh nhìn cô, đôi mắt anh ta nheo lại. "Cô uống rượu?" Anh ta đưa tay ra, chạm vào má cô. Làn da cô nóng rực. "Ai cho cô uống nhiều như thế này?"

"Không có ai cả," An Nhiên cằn nhằn, đôi mắt lờ đờ nhìn anh. "Anh có phải là... Lâm Nhật Minh không?"

Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy quyến rũ và nguy hiểm. "Thế cô muốn ai là tôi? Cô muốn một Tổng giám đốc lạnh lùng, hay một 'bad boy' ngày xưa?"

An Nhiên không trả lời. Đầu cô nặng trĩu. Cô chỉ cảm thấy cô cần phải nói ra những gì đang chất chứa trong lòng.

"Anh... anh thật xấu xa," cô thì thầm, nương theo vai anh ta. "Tại sao anh không biến mất luôn đi? Mọi thứ thật tốt đẹp khi không có anh."

Anh ta siết chặt tay cô. "Thật sao?"

An Nhiên không còn đủ lý trí để nói dối. Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh.

"Không... không phải," cô thừa nhận, giọng nói nghẹn ngào đầy mâu thuẫn. "Tôi đã nghĩ... đã nghĩ mình quên được rồi... nhưng anh... nốt ruồi đó... anh lại trở về... và giờ anh lại đòi... đòi tôi ở bên anh..."

Những lời nói mơ hồ, đứt quãng của cô như một lời thú tội.

Lâm Nhật Minh không nói gì. Anh ta chỉ ôm chặt lấy cô. Dưới cái vỏ bọc lạnh lùng, trái tim anh ta như đang bùng nổ. Cô nhớ anh. Cô đã cố gắng quên anh. Đó là điều mà anh đã khao khát được nghe suốt 5 năm qua.

Anh ta nhìn xung quanh, mọi người đang nhảy múa và trò chuyện ồn ào, không ai để ý đến họ. Lâm Nhật Minh cúi xuống, ôm cô vào lòng, một tay đỡ lưng, một tay đỡ đầu, và gần như bế cô ra khỏi bữa tiệc.

"Cô làm sao thế? Cần tôi đưa cô về không?" Mai nhìn thấy họ, hỏi một cách tò mò.

Lâm Nhật Minh lạnh lùng đáp: "An Nhiên cần không khí trong lành. Tôi sẽ đưa cô ấy về. Cô cứ ở lại vui vẻ."

Anh ta bế cô vào thang máy riêng, ấn nút xuống tầng hầm. An Nhiên nửa mê nửa tỉnh, không hề phản đối. Đầu cô gục vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc.

Khi thang máy đi xuống, cô ngẩng đầu lên, nhìn anh ta bằng đôi mắt lờ đờ.

"Lâm Nhật Minh..." cô gọi tên anh, giọng nói đầy ai oán. "Sao anh không nói gì? Đêm đó... anh không hối hận sao?"

Anh ta nhìn cô, ánh mắt phức tạp. "Hối hận?"

Thang máy mở ra. Anh ta bế cô ra xe. An Nhiên vẫn tiếp tục nói, một cách mơ hồ.

"Hối hận vì... vì đã đánh cắp... lần đầu tiên của tôi... rồi bỏ đi... không một lời từ biệt..."

Lâm Nhật Minh đặt cô vào ghế sau của chiếc xe sang trọng. Anh ta tựa vào cửa xe, nhìn cô. Gương mặt anh ta dưới ánh đèn mờ ảo của bãi đậu xe trở nên mờ ảo, đầy đau khổ.

"Tôi không hối hận," anh ta thì thầm, giọng nói trầm thấp. "Đó là đêm duy nhất tôi không hối hận trong đời mình. Tôi hối hận vì đã không thể giữ cô lại, An Nhiên. Hối hận vì đã không đủ dũng khí để nói cho cô biết... tôi yêu cô."

An Nhiên nghe thấy, nhưng cô quá say để hiểu được ý nghĩa của những lời đó. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Nhật Minh lặng lẽ lái xe, đưa cô về nhà. Anh ta đỡ cô lên phòng, đặt cô xuống giường và đắp chăn cẩn thận cho cô. Anh ta không ở lại, cũng không làm gì quá giới hạn. Anh ta chỉ đứng đó, nhìn cô ngủ, và nói: "Tôi sẽ không để cô phải một mình nữa, Tiểu An."

Sau đó, anh ta nhẹ nhàng rời đi, để lại một nụ hôn lên trán cô, và một lời hứa thầm lặng.

Nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sức nặng của một lời hứa, một sự cam kết mà anh ta đã tìm kiếm suốt 5 năm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×