chương trình định mệnh

Chương 5: "TÔI CẤM CÔ YÊU NGƯỜI KHÁC"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tống An Nhiên tỉnh dậy vào sáng hôm sau với một cái đầu đau như búa bổ. Cô không nhớ gì nhiều về đêm qua, chỉ mang máng về một vòng tay ấm áp và một giọng nói trầm thấp. Cô nhìn quanh căn phòng mình: mọi thứ đều gọn gàng, chiếc chăn được đắp ngay ngắn. Có một chai nước lọc và một viên thuốc giảm đau đặt trên tủ đầu giường.

Cô nhăn mày, cố gắng nhớ lại. Chắc chắn là Lâm Nhật Minh đã đưa cô về.

Cô nhắn một tin nhắn cảm ơn ngắn gọn, nhưng không nhắc gì đến những lời cô đã nói trong cơn say. Cô quyết tâm khôi phục lại ranh giới mà cô đã cố gắng xây dựng.

Thái độ chuyên nghiệp của An Nhiên kéo dài được đến buổi trưa, khi Lâm Nhật Minh bước ra khỏi phòng, khuôn mặt tối sầm.

"Trợ lý Tống, vào đây," anh ta ra lệnh, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ.

An Nhiên bước vào, đóng cửa lại.

Lâm Nhật Minh ném chiếc điện thoại di động lên bàn làm việc. Đó là điện thoại của anh ta, màn hình đang hiển thị một bức ảnh: An Nhiên đang đi ăn tối với một người đàn ông lạ mặt.

"Giải thích đi," anh ta nói, không hề che giấu sự giận dữ trong mắt. "Người này là ai?"

An Nhiên hít sâu, cô biết không thể giấu giếm. Đây là buổi hẹn hò mà cô được bạn bè sắp đặt sau nhiều lần từ chối.

"Đây là Tống Thế Vinh, một kỹ sư xây dựng. Chúng tôi... đang tìm hiểu nhau," cô đáp.

Mặt Lâm Nhật Minh tái đi. Anh ta đứng dậy, bước đến trước mặt cô, ánh mắt như muốn đốt cháy cô.

"Tìm hiểu nhau?" Anh ta lặp lại, giọng nói gằn từng chữ. "Cô còn nhớ bản hợp đồng tôi đưa cô không? Cô chưa ký, nhưng cô đã biết ý định của tôi. Cô làm điều này để chọc tức tôi?"

"Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo đời tư của mình cho anh, Tổng giám đốc!" An Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô đã bắt đầu run rẩy. "Tôi chưa ký hợp đồng nào cả. Anh là sếp tôi, không phải là người yêu tôi."

"Nhưng cô là người ngủ với tôi!" Lâm Nhật Minh gầm lên, lần đầu tiên anh ta mất kiểm soát giọng nói ở văn phòng. "Cô nghĩ tôi sẽ để cô hẹn hò với người khác sau khi chúng ta đã... tái hợp sao?"

"Tái hợp?" An Nhiên cười khẩy, giọng đầy chua chát. "Đó chỉ là một đêm say rượu, Lâm Nhật Minh. Nó kết thúc từ năm năm trước. Nó không phải là sự cam kết! Anh còn chưa từng tỏ tình với tôi, anh chỉ đưa ra một bản hợp đồng tình dục!"

Anh ta lùi lại một bước, dường như bị lời nói của cô làm tổn thương. Nhưng sự tổn thương nhanh chóng biến thành cơn thịnh nộ và sự chiếm hữu.

"Được. Cô muốn cam kết, tôi sẽ cho cô cam kết," anh ta nói, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ. "Cô muốn làm rõ ranh giới? Tốt thôi."

Lâm Nhật Minh đi về phía bàn làm việc, nhấn nút điện thoại nội bộ.

"Gọi phòng Hành chính, mời Trưởng phòng Phát triển dự án và Trưởng phòng Kỹ thuật vào phòng tôi ngay. Tôi có việc cần thông báo."

An Nhiên nhìn anh ta đầy bối rối và sợ hãi. Cô không biết anh ta đang tính làm gì.

Khi hai vị Trưởng phòng bước vào, Lâm Nhật Minh không hề ngần ngại. Anh ta đứng thẳng, nhìn thẳng vào hai người họ và cả An Nhiên.

"Tôi có một thông báo quan trọng," anh ta nói, giọng điệu uy quyền và dứt khoát. "Trợ lý Tống An Nhiên sẽ không chỉ là Trợ lý của riêng tôi, mà còn là Điều phối viên của tất cả các dự án trọng điểm sắp tới. Cô ấy sẽ là người giám sát, quản lý tiến độ, và mọi quyết định của cô ấy trong phạm vi này đều có giá trị tương đương với quyết định của Tổng giám đốc."

Hai vị Trưởng phòng sửng sốt, rồi nhanh chóng gật đầu: "Vâng, thưa Tổng giám đốc."

An Nhiên cũng sửng sốt. Cô được trao quyền lực quá lớn!

"Và thêm một điều nữa," Lâm Nhật Minh lạnh lùng tiếp tục, ánh mắt anh ta chỉ nhìn vào An Nhiên, như thể chỉ có cô mới hiểu được ẩn ý đằng sau. "Sự nghiệp của cô ấy là ưu tiên hàng đầu. Tôi không muốn bất kỳ chuyện gì, đặc biệt là chuyện cá nhân, ảnh hưởng đến sự tập trung của cô ấy. Tôi sẽ cấm cô ấy tham gia vào bất kỳ mối quan hệ xã giao hoặc hẹn hò nào trong vòng một năm tới, cho đến khi các dự án này hoàn thành."

Hai vị Trưởng phòng nhìn nhau, rồi lại nhìn An Nhiên đầy tò mò.

"Nếu có bất kỳ người đàn ông nào xuất hiện làm cô ấy xao nhãng hoặc cản trở công việc, người đó sẽ phải đối mặt với sự thanh trừng của T.K. trên thương trường. Đây là một quyết định chuyên môn, nhằm đảm bảo hiệu suất công việc tối đa." Lâm Nhật Minh kết thúc, giọng điệu không thể phản bác.

Hai Trưởng phòng nhanh chóng rời đi, mang theo thông báo đầy kịch tính này.

An Nhiên đứng đó, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ. Anh ta đã dùng quyền lực sếp để công khai can thiệp vào đời tư của cô, dưới vỏ bọc "hiệu suất công việc."

"Anh điên rồi, Lâm Nhật Minh!" cô thì thầm.

Anh ta bước đến, gương mặt anh ta lúc này không còn sự lạnh lùng giả tạo mà chỉ còn sự mệt mỏi và khao khát chiếm hữu.

"Đúng, tôi điên rồi," anh ta thừa nhận. Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, hành động đầy mâu thuẫn. "Tôi đã ghen đến mức phát điên khi thấy cô đi với người khác. Cô là của tôi, An Nhiên. Ngay từ đêm đó, cô đã là của tôi."

"Nhưng tôi không đồng ý!"

"Cô không cần đồng ý," anh ta nói một cách tàn nhẫn. "Giờ đây, cô là người giám sát dự án, cô có trách nhiệm. Nếu cô hẹn hò, cô sẽ vi phạm 'quyết định chuyên môn' của tôi. Cô sẽ bị mất việc, mất uy tín, và tôi sẽ đảm bảo rằng người đàn ông đó cũng sẽ mất tất cả."

Anh ta dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt vừa đe dọa vừa cầu xin.

"Cô không cần yêu tôi. Cô không cần cam kết. Nhưng cô cấm được yêu người khác. Cô phải là người phụ nữ của riêng tôi. Cho đến khi tôi cho phép."

An Nhiên cảm thấy bất lực. Cô biết mình đã bị mắc kẹt. Anh ta đã dựng lên một bức tường quyền lực không thể xuyên thủng để giữ cô lại. Cô không thể từ chức vì mẹ, và cô không thể hẹn hò vì Lâm Nhật Minh sẽ hủy hoại cô và đối phương.

"Anh không có quyền làm vậy!"

"Tôi có," Lâm Nhật Minh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm. "Tôi là Tổng giám đốc. Và cô là Trợ lý riêng của tôi. Về nhà đi. Nghĩ kỹ xem cô có muốn đánh đổi sự nghiệp và sự bình yên của mình chỉ vì một buổi hẹn hò không."

Anh ta buông cô ra, quay lưng về phía cửa sổ.

An Nhiên biết cô đã thua. Cô bước ra khỏi phòng, mang theo sự tức giận và một cảm giác râm ran khó tả. Sự ghen tuông công khai, ngang ngược của anh ta vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến trái tim cô rung động một cách kỳ lạ.

Cảnh sếp cấm nhân viên yêu đương – đây là một luật lệ phi lý, nhưng lại mang đậm tính chất chiếm hữu của một "bad boy" đã trở thành người đàn ông quyền lực.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×