chương trình định mệnh

Chương 6: CHUYẾN CÔNG TÁC: CĂN PHÒNG KỀ BÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quyết định "chuyên môn" của Tổng giám đốc Lâm Nhật Minh đã thành công trong việc ngăn chặn Tống An Nhiên hẹn hò với bất kỳ ai. Tuy nhiên, nó cũng khiến mối quan hệ giữa họ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. An Nhiên giữ thái độ lạnh lùng, chuyên nghiệp, còn Lâm Nhật Minh thì liên tục dùng công việc để áp đặt sự gần gũi.

Ba ngày sau thông báo "cấm yêu đương", Lâm Nhật Minh tuyên bố một chuyến công tác đột xuất đến Đà Nẵng để giám sát trực tiếp một dự án mới.

"Trợ lý Tống, cô sẽ đi cùng tôi," anh ta thông báo, không hề hỏi ý kiến cô. "Dự án rất quan trọng, tôi cần cô ở bên để hỗ trợ tôi 24/7."

An Nhiên nuốt cục tức, cô biết không thể từ chối.

Đến Đà Nẵng, điều khiến An Nhiên lo lắng nhất đã xảy ra.

Tại quầy lễ tân của khu resort sang trọng, sau khi ký nhận phòng, Lâm Nhật Minh quay sang cô, ánh mắt mang theo một tia trêu chọc.

"Tôi đã đặt một phòng suite hạng sang," anh ta nói. "Nó có hai phòng ngủ riêng biệt và một phòng khách chung rộng rãi. Sẽ tiện lợi hơn cho việc thảo luận công việc."

An Nhiên gần như thét lên trong lòng. Anh ta đã cố tình! Cô biết anh ta không thiếu tiền để đặt hai phòng riêng biệt, nhưng anh ta lại chọn căn phòng chung để ép cô vào thế bí.

"Tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi nên ở một phòng khác để tiện cho sự riêng tư," cô lịch sự từ chối.

Lâm Nhật Minh cười khẩy, giọng nói chứa đầy sự áp đặt. "Đây là quyết định chuyên môn, An Nhiên. Phòng suite đó có hệ thống an ninh tốt nhất và đường dây điện thoại bảo mật. Cô phải ở đó để đảm bảo thông tin dự án không bị rò rỉ. Hay cô muốn tôi phải nói lại với Hội đồng quản trị rằng cô từ chối vì 'vấn đề riêng tư' không liên quan đến công việc?"

Anh ta đánh đòn tâm lý hoàn hảo, buộc cô phải chấp nhận.

Bước vào phòng suite, An Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy căn phòng thực sự có hai phòng ngủ riêng. Tuy nhiên, phòng khách chung thì quá lớn và quá thoải mái, với ban công nhìn thẳng ra bãi biển lãng mạn.

Cô nhanh chóng chọn phòng ngủ xa phòng anh nhất, cố gắng đóng chặt cửa.

Buổi tối, sau bữa ăn tối tẻ nhạt dưới ánh đèn lãng mạn (cũng dưới danh nghĩa công việc), cả hai trở về phòng. An Nhiên cố gắng ở lại phòng mình, nhưng Lâm Nhật Minh gõ cửa.

"Cô chưa gửi bản tóm tắt thị trường. Mang nó ra phòng khách," anh ta ra lệnh.

An Nhiên uể oải bước ra, thấy Lâm Nhật Minh đang ngồi trên sofa, vừa xem tin tức vừa cầm ly rượu vang.

"Tôi đang xem lại báo cáo về đối thủ," anh ta nói. "Cô ngồi đây, đọc và chuẩn bị ghi chú. Đừng lãng phí thời gian."

Cả hai ngồi làm việc trong im lặng. Sự gần gũi trong không gian riêng tư, không có đồng nghiệp xung quanh, tạo ra một bầu không khí ngột ngạt và đầy cám dỗ. An Nhiên cố gắng dán mắt vào màn hình, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh ta đang lướt qua mình.

Khoảng nửa đêm, Lâm Nhật Minh đứng dậy.

"Đủ rồi. Tôi đi tắm," anh ta nói. "Cô nên đi ngủ sớm đi."

An Nhiên thở phào. Cô chờ đợi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm của anh ta. Cô vươn vai, đứng dậy định quay về phòng.

Đúng lúc đó, Lâm Nhật Minh đột ngột mở cửa phòng tắm bước ra.

Anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Nước còn đọng trên mái tóc ướt và cơ thể săn chắc, chảy dài xuống cơ ngực và bụng sáu múi rắn chắc. Khung cảnh đó quá đột ngột, quá trần trụi.

An Nhiên đông cứng tại chỗ. Mắt cô mở to, không thể rời khỏi hình ảnh người đàn ông đầy nam tính đó. Cô đã thấy anh ta trần trụi 5 năm trước, nhưng bây giờ, ở tuổi trưởng thành, anh ta còn mạnh mẽ và hấp dẫn hơn gấp bội.

Lâm Nhật Minh nhìn cô, anh ta không tỏ ra bối rối, ngược lại, anh ta cười mỉm, một nụ cười đầy quyến rũ.

"Ngạc nhiên sao, Trợ lý Tống?" anh ta hỏi, giọng nói trầm ấm đầy ám chỉ. "Phòng ngủ của tôi hết khăn tắm. Tôi ra ngoài lấy đồ."

Anh ta tiến lại tủ quần áo trong phòng khách, bước đi chậm rãi, phô bày hình thể khỏe mạnh của mình. Mỗi bước chân của anh ta đều khiến An Nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.

"Tôi... tôi xin lỗi," An Nhiên lắp bắp, quay lưng lại, mặt cô nóng như lửa đốt. "Tôi sẽ... về phòng."

"Khoan đã," Lâm Nhật Minh nói. Anh ta đã tìm thấy chiếc áo choàng tắm. "Cô làm đổ rượu lên ghế sofa này."

An Nhiên quay lại, thấy một vết rượu vang đỏ nhỏ trên ghế sofa nơi cô vừa ngồi.

"Để tôi lau." Cô tiến lại.

Lâm Nhật Minh đột ngột nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần. Lúc này, cả hai đứng sát nhau, chỉ cách một chiếc khăn tắm mỏng manh. Hơi ấm cơ thể anh ta tỏa ra, mùi hương của xà phòng tắm và cơ thể trần trụi hòa quyện vào nhau, tạo ra một loại ma thuật khiến cô không thể cử động.

"Đừng làm đổ bất cứ thứ gì nữa," anh ta nói, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn sâu vào môi cô, hoàn toàn không phải là lời trách móc. "Đặc biệt là ranh giới của chúng ta."

An Nhiên cảm thấy anh ta đang thách thức cô. Cô cúi đầu, cố gắng tránh xa khỏi sự cám dỗ.

"Tôi... tôi hiểu rồi," cô khó khăn nói.

"Tốt," Lâm Nhật Minh buông tay cô ra, nhưng trước khi cô kịp lùi lại, anh ta lại nắm lấy cằm cô, ép cô ngước nhìn anh.

"Làm tốt công việc của mình. Đừng để tôi phải thất vọng. Và đừng cố gắng tìm lý do để trốn khỏi tôi nữa, Tiểu An."

Nói xong, anh ta quay vào phòng ngủ của mình.

An Nhiên lảo đảo trở về phòng. Cô đóng cửa lại và tựa lưng vào nó, thở dốc. Cả cơ thể cô nóng bừng. Anh ta đã không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng sự gần gũi trần trụi và những lời nói đầy ẩn ý đó đã tạo ra một sự căng thẳng tột độ.

Cô nhìn mình trong gương. Mắt cô lấp lánh, hơi thở vẫn còn gấp gáp.

Cô biết, Lâm Nhật Minh đang chơi một trò chơi nguy hiểm: Trò chơi của sự cám dỗ bắt buộc. Và cô đang đứng trên bờ vực của sự đầu hàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×