chương trình định mệnh

Chương 7: LẦN CHẠM ĐẦU TIÊN KHÔNG THỂ CHỐI TỪ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn bão nhiệt đới ập đến Đà Nẵng một cách bất ngờ. Gió rít gào bên ngoài khung cửa kính lớn của căn phòng suite, và những hạt mưa nặng trĩu đập mạnh vào kính, tạo ra một bản giao hưởng dữ dội. Mọi kế hoạch công việc đã bị hoãn lại, và Lâm Nhật Minh yêu cầu An Nhiên ở lại phòng để thảo luận và hoàn thiện bản kế hoạch tổng thể.

Cả hai ngồi đối diện nhau trong phòng khách, laptop đặt trên bàn trà. Ánh sáng từ màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng chìm trong bóng tối và sự u ám của cơn bão. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

An Nhiên cố gắng tập trung vào các số liệu, nhưng tâm trí cô không thể thoát khỏi sự hiện diện của Lâm Nhật Minh. Ánh mắt cô vô tình lướt qua anh ta, thấy anh ta đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm và đầy suy tư. Cô giật mình, vội vàng quay lại màn hình.

"Không cần phải giả vờ chăm chú như vậy," giọng Lâm Nhật Minh vang lên trong bóng tối. "Tôi biết cô đang nghĩ gì."

An Nhiên nhíu mày: "Tổng giám đốc, tôi không hiểu."

"Cô đang nghĩ về đêm hôm đó," anh ta nói, giọng nói đầy ám ảnh, "và về tôi. Về việc tôi đã trở thành kẻ biến thái, dùng quyền lực để ép cô."

An Nhiên không nói gì. Cô đã quá mệt mỏi với trò chơi này.

Bất chợt, một tiếng "rầm" lớn vang lên, kèm theo một tiếng nổ từ bên ngoài.

Toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối. Ánh sáng duy nhất còn lại là ánh sáng yếu ớt của màn hình laptop và những tia chớp chói lòa ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại chiếu sáng căn phòng trong vài giây.

"Mất điện rồi," Lâm Nhật Minh bình tĩnh nói.

An Nhiên giật mình. Cô sợ bóng tối. Tuổi thơ cô đã trải qua những đêm mất điện đầy sợ hãi. Cô theo bản năng run rẩy, siết chặt lấy chiếc laptop.

"Đừng sợ," Lâm Nhật Minh nói, giọng nói trở nên dịu dàng một cách bất ngờ. "Chỉ là mất điện thôi."

Anh ta đứng dậy, lần mò trong bóng tối. An Nhiên nghe tiếng anh ta tìm bật lửa hoặc diêm. Rồi cô nghe thấy một tiếng "cạch" nhỏ. Một ngọn lửa bùng lên. Ánh nến nhỏ được thắp sáng. Ánh sáng ấm áp và lay động của ngọn nến xua tan một phần bóng tối, nhưng lại khiến không gian trở nên thân mật hơn bao giờ hết.

Lâm Nhật Minh cầm cây nến tiến lại gần cô. "May mà tôi có chuẩn bị."

An Nhiên ngước nhìn anh, khuôn mặt cô được chiếu sáng bởi ánh nến. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy anh ta không còn là Tổng giám đốc uy quyền. Anh ta chỉ là Lâm Nhật Minh.

Anh ta đặt cây nến xuống bàn, ngồi xuống đối diện cô. Ánh sáng lay động khiến khuôn mặt anh ta trở nên mờ ảo, huyền bí.

"Cô vẫn sợ bóng tối sao, Tiểu An?" anh ta hỏi, giọng nói đầy sự quan tâm chân thật.

Câu hỏi đó chạm đến một phần mềm yếu trong lòng cô. Cô đã không nghe thấy biệt danh đó với giọng điệu trìu mến như vậy suốt 5 năm qua.

"Chỉ là... bất ngờ thôi," cô nói, cố gắng che giấu sự sợ hãi.

Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc cửa sổ chưa đóng chặt đột ngột mở tung. Mưa hắt vào, ngọn nến lung lay và có nguy cơ bị thổi tắt.

An Nhiên hoảng hốt, đứng dậy định đóng cửa sổ lại, nhưng Lâm Nhật Minh nhanh hơn. Anh ta đứng dậy, bước đến, và đóng chặt cửa sổ. Cả hai bị dồn vào một không gian hẹp, giữa chiếc bàn và khung cửa sổ.

Lâm Nhật Minh quay lại, anh ta đứng rất gần, quá gần. Ánh sáng lay động từ cây nến trên bàn rọi sáng cơ thể anh ta, nửa trần trụi dưới lớp áo sơ mi mỏng. Hơi thở anh ta phả vào mặt cô, mang theo mùi hương của đại dương và cơ thể anh.

"Ngọn nến suýt tắt," anh ta nói, nhưng ánh mắt anh ta không nhìn vào cây nến, mà nhìn thẳng vào cô. "Giống như cô... suýt bị cơn bão này cuốn đi."

An Nhiên không thể cưỡng lại được. Bất chấp lý trí, cô đưa tay ra, chạm vào ngực anh ta. Làn da anh ta nóng ấm và săn chắc dưới đầu ngón tay cô. Mọi kỷ niệm về đêm ân ái năm xưa bỗng ùa về, rõ ràng đến mức cô cảm thấy mình như đang sống lại khoảnh khắc đó.

Lâm Nhật Minh hít một hơi sâu. Anh ta không đẩy cô ra. Ngược lại, anh ta đưa tay lên, áp vào má cô.

"Cuối cùng cô cũng chạm vào tôi," anh ta thì thầm, giọng nói khàn đặc. "Cô không thể dối lòng mình được, An Nhiên."

An Nhiên nhắm mắt lại. Cô đã quá mệt mỏi với việc kháng cự. Sự cô đơn, khao khát và sợ hãi đã dồn nén cô đến tột cùng. Cô dựa người vào anh ta, ngước mặt lên.

Lâm Nhật Minh không chần chừ. Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Đó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng không phải là nụ hôn thăm dò. Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, mạnh mẽ, như một cơn bão dữ dội. Anh ta hôn cô như thể đã chờ đợi 5 năm chỉ để làm điều đó.

Môi anh ta nóng ấm và đầy khao khát. Anh ta đưa tay ra, ôm chặt lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình, không để lại bất kỳ khoảng trống nào. Tay còn lại anh ta giữ chặt đầu cô, ép cô đáp lại nụ hôn.

An Nhiên lúc đầu còn ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng bị cuốn theo sự cuồng nhiệt đó. Cô đưa tay lên, ôm lấy cổ anh ta, đáp lại nụ hôn một cách mãnh liệt không ngờ.

Không còn là Tổng giám đốc và Trợ lý. Không còn là ranh giới chuyên nghiệp. Chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ, đang khao khát lẫn nhau.

Họ hôn nhau trong bóng tối, trong tiếng gió rít và tiếng mưa đập vào kính. Nụ hôn ngày càng sâu hơn, dữ dội hơn, như một lời thú nhận thầm lặng về nỗi nhớ và sự khao khát bị kìm nén bấy lâu.

Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở dốc.

Lâm Nhật Minh nhìn cô, đôi mắt anh ta đầy dục vọng và sự thỏa mãn.

"Bây giờ, cô còn muốn nói về ranh giới nữa không, An Nhiên?" anh ta thì thầm, giọng nói khàn đặc, đầy ám chỉ.

Cô không nói gì. Cô chỉ nhìn anh, đôi mắt cô ướt đẫm, vừa vì sự sợ hãi, vừa vì sự khao khát.

Cô biết, cô đã thua cuộc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×