chương trình định mệnh

Chương 8: MẶT NẠ RẠN NỨT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cơn bão đã tan. Ánh nắng rực rỡ từ bãi biển chiếu rọi vào căn phòng suite, nhưng không thể xua tan sự ngượng ngùng và bối rối bao trùm Tống An Nhiên.

Cô tỉnh dậy sớm, cố gắng hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô lao vào công việc một cách điên cuồng, sắp xếp tài liệu, chuẩn bị lịch trình, và tránh mặt Lâm Nhật Minh bằng mọi giá.

Khi anh ta bước ra khỏi phòng ngủ, An Nhiên thậm chí không dám ngước nhìn lên.

"Chào buổi sáng," giọng Lâm Nhật Minh vang lên, trầm ấm và mang theo một chút dịu dàng khó nhận ra. "Cô đã làm xong hết mọi việc rồi sao?"

"Vâng, Tổng giám đốc," An Nhiên trả lời, giọng cô khô khốc và cứng nhắc. "Mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi họp lại vào chiều nay. Tôi sẽ ra ngoài gọi bữa sáng cho anh."

Cô định chạy trốn, nhưng Lâm Nhật Minh đã nhanh hơn. Anh ta bước đến trước cửa, chặn đường cô.

"Cô đang làm gì thế?" anh ta hỏi, nhìn thẳng vào đôi mắt đang cố gắng né tránh của cô. "Trốn tôi sao, Tiểu An?"

An Nhiên hít sâu, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp: "Tổng giám đốc Lâm, xin hãy để tôi làm công việc của mình. Tôi không muốn bàn về chuyện tối qua. Tôi hy vọng anh cũng sẽ làm vậy. Đó chỉ là... một phút yếu lòng do bão và rượu."

Lâm Nhật Minh cau mày, ánh mắt anh ta lộ rõ sự thất vọng và giận dữ bị kiềm chế.

"Yếu lòng?" Anh ta bước lại gần, ép cô lùi về phía cánh cửa. "Cô nghĩ đó chỉ là một phút yếu lòng sao? Thế còn nốt ruồi trên xương quai xanh của tôi? Cô đã thấy nó, đúng không? Cô đã nhận ra tôi, và cô đã hôn tôi, An Nhiên. Đừng đối xử với tôi như một người đàn ông lạ mặt nữa."

"Tôi chỉ muốn tập trung vào công việc," An Nhiên gần như khóc. "Tôi không muốn sự phức tạp này. Anh đã biến mất 5 năm. Anh không thể chỉ đơn giản là quay lại và đòi hỏi mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra!"

"Cô nói đúng," Lâm Nhật Minh đột ngột buông cô ra, quay lưng lại, đi về phía cửa sổ. "Tôi nợ cô một lời giải thích. Tôi nợ cô 5 năm."

Anh ta đứng đó, nhìn ra bãi biển, bóng lưng anh ta trở nên cô đơn và nặng trĩu.

"Năm năm trước, sau đêm đó..." anh ta bắt đầu, giọng nói trầm thấp, đầy hối hận. "Tôi biết đó là lần đầu tiên của cô. Và cô đã bỏ chạy. Tôi đã nghĩ, tôi đã hủy hoại cô, An Nhiên. Tôi là một thằng thất bại, là kẻ không có tương lai. Gia đình tôi chỉ nhìn thấy sự hỗn loạn và bê bối trong tôi."

Anh ta quay lại, ánh mắt anh ta chứa đựng một nỗi đau sâu sắc. "Bố tôi cho tôi hai lựa chọn: Một là chấp nhận đi du học, học cách kinh doanh, và cắt đứt mọi mối quan hệ cũ để làm lại từ đầu. Hai là bị tước quyền thừa kế, không có một đồng và bị đuổi khỏi nhà."

"Tôi đã không có đủ can đảm để giữ cô lại. Tôi không muốn cô phải chịu đựng cuộc sống nghèo khó và bị gia đình tôi khinh miệt. Tôi đã chọn cách rời đi, chấp nhận thử thách để trở nên xứng đáng với cô. Tôi muốn khi tôi quay lại, tôi có thể mang đến cho cô tất cả mọi thứ, mà không cần phải sợ hãi bất kỳ ai."

An Nhiên lặng người. Cô chưa từng nghĩ về lý do anh rời đi. Cô luôn cho rằng anh chỉ là một "bad boy" vô trách nhiệm, bỏ rơi cô sau một đêm sai lầm.

"Anh... anh đã cố gắng liên lạc với tôi?" cô hỏi, giọng run run.

"Tôi đã thử. Vô số lần. Nhưng bố tôi đã cắt đứt mọi kết nối, thậm chí thay đổi số điện thoại của cô mà tôi có. Tôi đã phải dùng cả 5 năm đó, chiến đấu với công việc, với gia đình, với chính bản thân tôi, chỉ để có được vị trí này – vị trí có thể bảo vệ cô."

Lâm Nhật Minh bước lại gần cô. Lớp mặt nạ lạnh lùng đã hoàn toàn rạn nứt, lộ ra sự yếu đuối và tình yêu bị kìm nén của một người đàn ông.

Anh ta nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô. "Mục đích duy nhất tôi trở thành Tổng giám đốc Lâm Nhật Minh này là để tìm lại và giữ cô bên mình, Tống An Nhiên. Cô là lý do tôi không bỏ cuộc."

"Tôi đã tìm kiếm cô. Tôi đã nhớ cô. Tôi nhớ cô đến phát điên." Anh ta siết chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào sự chân thật trong ánh mắt anh.

"Giờ thì tôi đã ở đây. Cô có quyền tiếp tục trốn tránh, nhưng cô không thể phủ nhận sự thật giữa chúng ta. Đêm qua, cô đã không chống cự nụ hôn của tôi. Cơ thể cô đã phản ứng lại tôi. Cô cũng nhớ tôi, đúng không?"

Anh ta tiến sát lại, nhưng lần này không phải là sự cưỡng ép. Anh ta chỉ đứng đó, chờ đợi.

An Nhiên nhắm mắt lại. Lời giải thích của anh ta đã đánh gục mọi phòng thủ của cô. Cô nhớ anh. Cô đã luôn nhớ anh. Nỗi tức giận vì bị bỏ rơi đã che lấp đi sự thật rằng anh là người đàn ông duy nhất cô từng yêu.

Cô mở mắt ra, nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp.

"Tôi... tôi cũng nhớ anh," cô thừa nhận, giọng nói thì thầm, như một lời thú tội. "Nhưng... tôi sợ. Tôi sợ anh sẽ lại bỏ rơi tôi."

Lâm Nhật Minh ôm chặt lấy cô. Đó là một cái ôm dịu dàng nhưng đầy lực, như muốn truyền cho cô sự cam kết và kiên định của mình.

"Không bao giờ nữa, An Nhiên. Tôi thề," anh ta nói. "Tôi sẽ không bao giờ để cô đi nữa."

Họ đứng đó, ôm nhau, giữa căn phòng suite sang trọng, ánh nắng rực rỡ bên ngoài như lời chúc phúc cho sự tái hợp cảm xúc này. Sự thật được phơi bày đã phá vỡ rào cản giữa họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×