chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 3: Biệt Thự Tựa Bãi Biển Hoang Sơ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hòn đảo Hoàng Yến chào đón họ bằng cái nắng ấm áp và mùi gió biển mằn mặn, trong lành. Khu nghỉ dưỡng mà gia đình Lê đặt là một tổ hợp biệt thự biệt lập, với kiến trúc gỗ và kính hòa hợp với thiên nhiên.

Trong khi ba mẹ và anh trai bận rộn với lễ tân, kiểm tra đường truyền Wi-Fi và sắp xếp lịch trình họp mặt, Ánh Dương đã nhanh chóng tìm đến căn phòng riêng của mình. Căn phòng hướng ra biển, ban công rộng rãi. Cô nhìn ra ngoài: bãi cát trắng mịn màng, trải dài vô tận, nhưng hầu hết đã được phân chia thành khu vực riêng của từng biệt thự.

Cô cảm thấy mệt mỏi với những lời dặn dò "phải giữ hình ảnh" và "phải ra ngoài xã giao". Ánh Dương quyết định phớt lờ tất cả. Cô mở vali, lấy ra máy ảnh và cuốn sổ vẽ. Nơi này đẹp, cô thừa nhận, nhưng cô cần tìm một góc hoang sơ hơn, nơi không có dấu vết của sự sang trọng, xa hoa.

Sau khi mọi người đã ổn định và bắt đầu cuộc họp đầu tiên trong phòng khách lớn, Ánh Dương lặng lẽ trốn đi. Cô đi bộ dọc theo bãi biển, tránh xa khu vực trung tâm có ô dù và ghế tắm nắng, tiến về phía Bắc của khu nghỉ dưỡng, nơi bãi cát dần trở nên gồ ghề và có nhiều rặng dừa dại mọc lộn xộn.

Càng đi sâu, không gian càng tĩnh lặng. Ánh Dương cảm thấy mình như được hít thở lại. Cô tìm thấy một vách đá nhỏ nhô ra biển, phía dưới có một bãi cát con được che chắn, hoàn toàn khuất tầm nhìn từ khu resort. Nơi này chính là thiên đường của cô.

Cô ngồi xuống một tảng đá, mở sổ vẽ, bắt đầu phác thảo. Cảm giác tự do và bình yên len lỏi, giúp cô quên đi sự gò bó của chuyến đi. Cô vẽ say sưa, cố gắng nắm bắt sự chuyển màu của bầu trời và sắc xanh thẫm của đại dương.

Ánh Dương hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, cho đến khi ánh nắng bắt đầu chuyển sang màu cam rực rỡ của buổi hoàng hôn. Cô nhìn đồng hồ. Đã hơn ba tiếng rồi.

Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, nhận ra mình đã đi quá xa và trời sắp tối. Cô quay lại con đường mòn nhỏ dẫn từ bãi đá dại.

Nhưng có điều gì đó không ổn. Con đường mòn cô đã đi lúc trưa dường như đã biến mất, hoặc có quá nhiều lối rẽ trông giống nhau. Sự hoang mang bắt đầu dâng lên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng đi, những rặng cây dại càng dày đặc, và ánh sáng mặt trời yếu ớt.

Lạc đường rồi. Cảm giác sợ hãi và tự trách dâng lên. Cô đã quá tự tin vào khả năng "đơn độc" của mình.

Ánh Dương dừng lại bên một gốc dừa lớn, lấy điện thoại ra. Mất sóng. Khu vực này quá hẻo lánh.

Cô hít một hơi thật sâu, quyết định quay lại. Đúng lúc cô đang bước đi một cách tuyệt vọng, cô nghe thấy tiếng bước chân.

"Ánh Dương?"

Giọng nói trầm ấm, rõ ràng, vang lên từ phía sau những lùm cây. Đó là Phong Lâm.

Cô quay người lại. Anh ta đang đứng đó, tay cầm theo một chiếc đèn pin nhỏ, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh. Anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên hay giận dữ.

"Anh... sao anh lại ở đây?" Ánh Dương lắp bắp, cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhẹ nhõm.

"Cô không có mặt trong bữa tối, và tôi thấy cửa phòng cô mở. Tôi biết cô có thói quen thích đi tìm những nơi yên tĩnh," Phong Lâm bước lại gần, dừng ở khoảng cách vừa phải. "Đây là khu vực bảo tồn, không phải là nơi cô nên đi một mình khi trời nhá nhem tối."

Ánh Dương cúi gằm mặt. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn tìm một nơi không có ai."

"Tôi hiểu," anh ta nói, giọng điệu hoàn toàn không trách móc, chỉ có sự thông cảm. "Nhưng không phải lúc nào cô cũng có thể tìm thấy sự yên tĩnh một cách an toàn."

Anh ta đưa tay ra, không phải để nắm tay cô, mà là để chỉ đường. "Lối đi ở đằng này. Bãi đá chỗ cô ngồi có thể nguy hiểm khi thủy triều lên. Tôi đã phải đi vòng theo con đường khác để tìm cô."

Ánh Dương cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. Cô không hiểu tại sao anh ta, một người bận rộn với công việc của gia đình cô, lại dành thời gian để đi tìm cô. Cô nhìn vào khuôn mặt hơi lấm lem bụi của anh ta.

"Cảm ơn anh, Phong Lâm. Tôi không biết phải làm sao nếu anh không đến."

Anh ta lắc đầu, ánh mắt vẫn giữ sự dịu dàng hiếm có. "Không có gì. Tôi là người có kinh nghiệm đi đây đi đó. Tôi có thể dễ dàng đoán ra cô sẽ đi đâu."

Họ bắt đầu bước đi. Con đường bây giờ đã được Phong Lâm soi đèn pin, dễ đi hơn rất nhiều. Cô đi phía trước, anh ta theo sát phía sau, đảm bảo cô không bị vấp ngã.

"Tôi thấy cô cầm sổ vẽ," Phong Lâm đột ngột lên tiếng. "Cô đang vẽ gì vậy?"

Ánh Dương ngập ngừng, sau đó nói: "Hoàng hôn. Nơi đó quá đẹp."

"Cô vẽ đẹp lắm."

"Anh... anh đã xem tranh của tôi sao?"

"Tôi đã tình cờ thấy một bức tranh của cô ở nhà ba mẹ cô. Bức tranh về một cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy khao khát thoát ly," anh ta trả lời một cách thẳng thắn.

Ánh Dương cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh ta không chỉ nhìn thấy bức tranh, anh ta còn nhìn thấy nội tâm của cô.

"Anh nghĩ tôi đang cố gắng thoát ly sao?" cô hỏi khẽ.

"Tôi nghĩ cô đang tìm kiếm bản thân mình, và cô cho rằng phải đi thật xa mới tìm thấy," Phong Lâm trả lời, giọng anh ta rất gần, hơi thở phả nhẹ lên tóc cô. "Điều đó không sai, nhưng cũng không phải lúc nào cũng đúng. Đôi khi, sự khám phá bắt đầu ngay bên cạnh cô."

Họ đã ra khỏi khu rừng dại, ánh đèn lờ mờ của khu resort đã hiện ra phía xa. Giữa không gian hoang sơ và ánh sáng nhân tạo, lời nói của anh ta vang vọng mạnh mẽ.

Ánh Dương quay lại nhìn anh ta, ánh mắt lần đầu tiên không còn sự phòng thủ. Cô thấy sự quan tâm chân thành, không phải sự áp đặt. Cô đã lạc đường trong chuyến đi gia đình này, và người đàn ông cô muốn tránh né lại là người duy nhất đến tìm cô.

"Có lẽ anh nói đúng," Ánh Dương thì thầm.

Phong Lâm khẽ gật đầu, đưa tay về phía cô. "Đi thôi, chúng ta không nên để mọi người lo lắng. Hãy nhớ, an toàn là điều kiện tiên quyết cho mọi sự khám phá."

Bàn tay anh ta không hề chạm vào cô, nhưng cử chỉ đó lại tạo ra một sự thân mật vô hình. Ánh Dương cảm nhận được, chuyến đi này sẽ không còn nhàm chán như cô tưởng tượng nữa. Sự gò bó đã được thay thế bằng một sự căng thẳng mới mẻ, lôi cuốn và đầy bí ẩn.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×