chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 4: Cái Chạm Không Được Phép


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi trở về biệt thự, Ánh Dương đã phải chịu một tràng giáo huấn nhẹ nhàng từ mẹ về sự thiếu trách nhiệm. Phong Lâm chỉ đứng ngoài, khẽ gật đầu xác nhận cô an toàn, sau đó lịch sự xin phép về phòng.

Mặc dù bị khiển trách, Ánh Dương lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Cô không còn cảm thấy bị cô lập như trước. Lời nói và sự quan tâm của Phong Lâm đã tạo ra một luồng sinh khí mới, khiến chuyến đi không còn là gánh nặng.

Buổi tối đó, gia đình tổ chức một bữa tiệc BBQ nhỏ ngoài trời ở khu vực hồ bơi. Đây là cơ hội để Lê Hải giới thiệu Phong Lâm với một vài đối tác quan trọng khác cũng đang nghỉ dưỡng tại đây. Ánh Dương được yêu cầu phải tham gia, ít nhất là để "làm nền" cho sự kiện.

Ánh Dương mặc một chiếc váy maxi màu trắng đơn giản, cố gắng hòa vào bóng tối. Cô ngồi một mình bên mép hồ bơi, quan sát ánh đèn lấp lánh và lắng nghe những cuộc trò chuyện ồn ào.

Cô thấy Phong Lâm. Anh ta đứng giữa đám đông, một ly rượu vang trên tay, lắng nghe một cách kiên nhẫn và trả lời sắc bén, luôn giữ vẻ điềm tĩnh và lịch thiệp. Sự trưởng thành của anh ta nổi bật giữa những người đàn ông khác.

Mắt chạm mắt.

Bất ngờ, Phong Lâm ngước lên. Ánh mắt anh ta tìm thấy cô ngay lập tức, như thể anh ta đã biết chính xác cô đang ở đâu. Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như vô hình, nhưng đủ để Ánh Dương cảm thấy tim mình như bị siết chặt. Cô vội vàng quay mặt đi, nhìn xuống mặt hồ.

Khoảnh khắc đó, sự cấm kỵ đã bắt đầu hình thành. Cô là em gái của đối tác, là một cô gái trẻ, và anh là một doanh nhân thành đạt, hơn cô đến mười hai tuổi. Mối quan hệ của họ nên được giữ ở mức độ xã giao, nhưng sự hấp dẫn lại đang mạnh mẽ đến mức khó kiểm soát.

Ánh Dương quyết định đứng dậy đi vào trong. Cô đi dọc theo mép hồ bơi, nơi ánh sáng yếu ớt, chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng nhạc nhẹ.

Đúng lúc cô đi ngang qua một bệ đá trang trí, một điều bất ngờ xảy ra.

Một trong những người phục vụ đang đi lùi, tay bưng một khay rượu champagne. Người này vấp phải bậc thềm và gần như ngã bổ nhào. Chiếc khay nghiêng, và những chiếc ly thủy tinh sắc nhọn bắt đầu đổ xuống chính nơi Ánh Dương đang bước qua.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Ánh Dương chỉ kịp nhìn thấy ánh kim loại lạnh lùng và những mảnh thủy tinh đang rơi xuống. Cô đứng hình vì sợ hãi.

Bỗng nhiên, một bàn tay rắn chắc, mạnh mẽ túm lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô vào một lồng ngực ấm áp.

Vòng tay của Phong Lâm.

Anh ta đã di chuyển nhanh hơn bất kỳ ai trong bữa tiệc. Anh ta ôm gọn cô, xoay người để tấm lưng trần chắn che cho cô khỏi những mảnh thủy tinh và chất lỏng đổ xuống.

Xoảng!

Những mảnh ly vỡ tan tành ngay nơi cô vừa đứng. Một tiếng thét nhỏ vang lên từ đám đông.

Ánh Dương cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị vây bọc trong hơi ấm và mùi gỗ đàn hương quen thuộc. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi nhẹ nhàng trên áo anh ta, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, trầm ổn của anh ta đang đập ngay bên tai.

Họ đứng sát vào nhau đến mức cô có thể cảm thấy từng múi cơ săn chắc dưới lớp áo của anh ta. Đó là một cái chạm không được phép—một sự gần gũi vượt qua ranh giới xã giao, một sự bảo vệ mang tính bản năng.

"Cô ổn chứ?" Giọng Phong Lâm trầm khàn, vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.

Ánh Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào cằm anh ta, sau đó là đôi môi anh ta, chỉ cách vài centimet. Cô lắc đầu, gần như không thể nói thành lời. "Tôi... tôi ổn."

Mọi người bắt đầu xúm lại, lo lắng hỏi han. Lê Hải và ba cô bước đến.

"Có chuyện gì vậy, Lâm? Dương, con không sao chứ?" Ông Lê lo lắng.

Phong Lâm nhanh chóng thả lỏng vòng tay, lùi lại một bước, nhưng vẫn giữ một tay đặt nhẹ lên vai Ánh Dương, một cử chỉ mang tính bảo vệ nhưng cũng cực kỳ mập mờ.

"Cô ấy không sao, chú Lê. Cô ấy suýt bị trượt chân. Tôi chỉ kịp đỡ cô ấy." Anh ta nói dối một cách hoàn hảo, không để lộ sự thật về tình huống nguy hiểm.

Ánh Dương hiểu. Anh ta không muốn gây náo loạn trong bữa tiệc quan trọng của gia đình cô. Cô cũng hùa theo. "Vâng, con không sao, ba mẹ. Con hơi mệt nên đi vào thôi."

Dù Phong Lâm đã cố gắng che giấu, nhưng cái khoảnh khắc ôm chặt đó, và ánh mắt lo lắng, trìu mến mà anh ta dành cho Ánh Dương, đã không thoát khỏi tầm mắt của Lê Hải. Anh trai cô nhìn chằm chằm vào cả hai, ánh mắt sắc bén xen lẫn sự nghi ngờ và khó chịu.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Ánh Dương nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.

Khi cô đi ngang qua hành lang tối, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Đừng đi nhanh thế."

Phong Lâm đã đuổi theo cô. Anh ta đứng ngay phía sau cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi không muốn anh phải nói dối vì tôi," Ánh Dương nói nhỏ.

"Không thành vấn đề. Điều quan trọng là cô an toàn." Anh ta nói, sau đó anh ta lại đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vai áo cô. "Mảnh thủy tinh nhỏ."

Ánh Dương đứng yên. Đầu ngón tay anh ta chạm vào da thịt cô qua lớp vải mỏng. Cái chạm ngắn ngủi, vô hại, nhưng lại mạnh mẽ như một dòng điện. Cô cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ chính mình.

"Cảm ơn anh," cô thì thầm, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Đừng lạc nữa," anh ta nói. Lần này, giọng điệu của anh ta mang theo một chút cảnh báo, một chút kiểm soát mà cô không hề khó chịu. "Cô có quá nhiều việc phải khám phá ở đây, nhưng hãy cẩn thận."

Nói rồi, anh ta quay đi, biến mất vào trong ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc.

Ánh Dương dựa vào tường. Lồng ngực cô vẫn còn in hằn dấu ấn của vòng tay anh ta, và hơi thở cô vẫn còn vương vấn mùi hương nam tính ấy. Cô biết, giữa họ, một ngọn lửa cấm kỵ đã nhen nhóm. Chuyến đi này sẽ không còn là một chuyến đi gia đình nữa, mà là một cuộc đấu tranh nội tâm đầy cảm xúc. Cô đã khám phá ra một sự thật: cô bị cuốn hút không thể cưỡng lại bởi người đàn ông này.

Trong khi đó, ở bữa tiệc, Lê Hải, với vẻ mặt lạnh tanh, lặng lẽ nhìn về hướng Ánh Dương vừa đi. Anh ta đã thấy tất cả.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×