Sau sự cố đêm qua, Ánh Dương dành cả buổi sáng hôm sau để tránh mặt Phong Lâm và anh trai cô, Lê Hải. Lê Hải đã dành cho cô một ánh mắt đầy dò xét lúc ăn sáng, khiến cô cảm thấy bất an. Cô biết, anh trai cô không phải là người dễ dàng bỏ qua bất cứ sự "sai lệch" nào trong khuôn khổ gia đình.
Ánh Dương nhận ra cô không thể mãi trốn tránh. Cô cần thực hiện mục tiêu ban đầu của mình: tạo ra các tác phẩm nghệ thuật cho triển lãm sắp tới. Du lịch là gánh nặng, nhưng cô sẽ biến nó thành cơ hội.
Cô đã tìm hiểu và biết được một ngôi làng chài cổ kính, biệt lập cách khu resort khoảng nửa giờ đi thuyền. Nơi đó hứa hẹn có những cảnh vật chân thực, không bị du lịch hóa, hoàn hảo cho cảm hứng của cô.
Ánh Dương cẩn thận lập một kế hoạch chi tiết. Cô sẽ thuê một chiếc thuyền nhỏ từ một ngư dân địa phương vào buổi trưa, khi mọi người đang nghỉ trưa hoặc bận họp, và trở về trước bữa tối.
Khoảng 11 giờ sáng, cô chuẩn bị xong đồ đạc, mặc chiếc áo chống nắng và đội mũ rộng vành, định lén ra ngoài.
"Em định đi đâu đấy?"
Giọng Lê Hải vang lên lạnh lùng ngay sau lưng cô, khiến Ánh Dương giật mình làm rơi chiếc máy ảnh.
"Anh Hải? Anh làm gì ở đây?" Ánh Dương cố gắng giữ bình tĩnh, cúi xuống nhặt máy ảnh.
"Anh đang thư giãn ở khu vực chung của gia đình," Lê Hải bước ra từ bóng râm của cột hiên. "Và anh thấy em đang lén lút như một tên trộm. Ngôi làng chài à? Em đừng nghĩ anh không biết."
Ánh Dương đứng thẳng dậy, đôi mắt cô ánh lên sự thách thức. "Đúng vậy. Em cần đi tìm cảm hứng. Em không muốn chỉ ngồi đợi thời gian trôi qua với những cuộc họp và tiệc tùng nhàm chán của anh."
Lê Hải tiến lại gần, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng. "Nói chuyện riêng của gia đình. Anh đã nói với em rồi, đây là một chuyến đi có mục đích. Chiều nay, Mẹ đã xếp lịch để em tham gia buổi trà chiều với phu nhân của Ngài Trần. Đó là cơ hội để em mở rộng quan hệ xã hội. Em không thể tùy tiện biến mất như thế."
"Quan hệ xã hội? Em không phải là món hàng để trưng bày! Em là nghệ sĩ, không phải người mẫu!" Ánh Dương gần như hét lên. "Tại sao em luôn phải sống theo kế hoạch của mọi người?"
"Bởi vì em là một phần của gia đình này, Ánh Dương! Em không thể chỉ nghĩ đến sở thích cá nhân. Ngôi làng chài đó xa xôi và không an toàn. Anh không cho phép!" Lê Hải dứt khoát. "Ở yên đây. Nếu không, anh sẽ báo cho ba mẹ biết về hành động thiếu suy nghĩ của em đêm qua."
Lời đe dọa này khiến Ánh Dương cứng họng. Anh ta đang lợi dụng sự cố với Phong Lâm để ép cô khuất phục. Bản kế hoạch tự do của cô đã đổ vỡ hoàn toàn. Cô cảm thấy thất vọng và tức giận đến tột độ.
"Anh thật vô lý," cô thì thầm, sau đó quay lưng bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Ánh Dương nằm vật ra giường, nước mắt kìm nén chỉ chực trào ra. Sự gò bó của gia đình như một xiềng xích vô hình siết chặt lấy cô. Cô căm ghét cảm giác bất lực này.
Cô nhìn vào điện thoại. Không có ai để tâm sự, không có ai hiểu được khao khát thoát ly của cô. Trừ một người.
Ánh Dương lưỡng lự một lúc. Cô biết, làm điều này là sai, là vượt qua giới hạn gia đình. Nhưng cô cần sự giúp đỡ. Cô cần tự do.
Cô lấy hết can đảm, soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi đến số điện thoại Phong Lâm, mà cô vô tình có được từ danh thiếp anh ta để quên trên bàn ăn:
Tiểu Dương: Anh Phong Lâm, em cần đi gấp. Anh có thể giúp em thuê một chiếc xe/thuyền kín đáo không? Em sẽ trả mọi chi phí.
Chỉ sau vài giây, điện thoại cô rung lên.
Phong Lâm: Ngôi làng chài ở phía Bắc phải không? Cô có 15 phút. Xuống bãi đỗ xe phía Tây, nơi có cây phong lữ.
Tim Ánh Dương đập thình thịch. Cô không thể tin được anh ta không những trả lời, mà còn đã biết cô định đi đâu. Anh ta đã quan sát cô, hoặc anh ta đã tìm hiểu về cô nhiều hơn cô nghĩ. Sự bí ẩn của người đàn ông này càng ngày càng thu hút cô.
Ánh Dương nhanh chóng thay quần áo, lần này mặc trang phục màu tối hơn để dễ dàng lẫn vào đám đông. Cô lén lút rời khỏi biệt thự, tránh xa khu vực chính.
Đúng 15 phút sau, cô thấy một chiếc xe SUV màu đen đỗ ở bãi đỗ xe phía Tây vắng vẻ. Phong Lâm không ở trong xe. Thay vào đó, một người tài xế địa phương đang chờ sẵn.
Người tài xế mở cửa xe. "Cô Ánh Dương, ông Phong Lâm nhờ tôi đưa cô đi. Ông ấy đã chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ sơ cứu và một ít đồ ăn nhẹ cho cô. Ông ấy nói cô phải quay lại trước khi hoàng hôn buông xuống. Nếu không, ông ấy sẽ tự đi tìm."
Ánh Dương cảm thấy một sự ấm áp trào dâng. Anh ta không chỉ âm thầm giúp đỡ, mà còn chu đáo đến từng chi tiết và quan tâm đến sự an toàn của cô.
Cô ngồi vào xe, cảm giác tự do chưa từng có. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa cô đi xa khỏi sự gò bó của gia đình.
Ánh Dương nhìn vào túi đồ ăn nhẹ, bên trong có một mẩu giấy nhỏ được gấp lại:
"Hãy tìm kiếm, nhưng đừng để bị lạc. Cô xứng đáng có được tự do, nhưng hãy nhớ, tôi đã đặt cược vào sự an toàn của cô."
Ánh Dương mỉm cười. Nụ cười chân thật đầu tiên trong chuyến đi này. Cô đã tìm thấy một đồng minh bí mật, một người đàn ông không chỉ hiểu cô mà còn sẵn sàng vượt qua ranh giới để giúp cô. Giờ đây, mối quan hệ giữa họ không còn chỉ là sự hấp dẫn, mà đã là sự đồng điệu bí mật chống lại thế giới xung quanh.