Chiếc SUV đưa Ánh Dương đến một con đường đất đỏ rợp bóng cây. Cô tiếp tục đi bộ thêm một đoạn ngắn, cuối cùng, ngôi làng chài hiện ra trước mắt.
Khác xa với hình ảnh hào nhoáng của khu resort, nơi này tràn ngập sự sống động và chân thật. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái lợp bằng lá dừa, những ngư dân đang vá lưới, mùi mắm, mùi cá tươi và mùi biển cả trộn lẫn vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng mộc mạc.
Ánh Dương cảm thấy mình như được tiếp thêm năng lượng. Cô tìm thấy một góc vắng vẻ bên bờ kè đá cũ, nơi những chiếc thuyền thúng đủ màu sắc đang neo đậu. Cô trải tấm bạt nhỏ, lấy sổ vẽ và bộ màu. Ánh mắt cô rực sáng, bàn tay cô di chuyển nhanh chóng, phác thảo những nét bút đầu tiên.
Cô vẽ khuôn mặt sạm nắng của một ông lão đang hút thuốc lào, vẽ những sóng nước lấp lánh dưới ánh nắng, vẽ sự tương phản giữa màu xanh của trời và màu đất của gỗ mục. Cô hoàn toàn đắm chìm trong công việc, quên đi thời gian, quên đi sự gò bó của gia đình, và cả sự hiện diện bí mật của Phong Lâm.
Trong giây phút ấy, cô là Ánh Dương chân thật nhất: tự do, đam mê và tràn đầy sức sống.
Sau khoảng hai giờ vẽ liên tục, cô dừng lại, cảm thấy mệt nhưng thỏa mãn. Cô lùi lại một bước để ngắm tác phẩm của mình. Cô cảm thấy nó vẫn thiếu một cái gì đó – một linh hồn nào đó.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm và quen thuộc vang lên, gần đến mức khiến cô giật mình quay lại.
"Cô cần vẽ thêm sự an yên trong mắt họ."
Ánh Dương quay phắt lại. Phong Lâm. Anh ta đang đứng cách cô vài bước, trong một bộ quần áo đơn giản, không phải đồ công sở, mà là một chiếc áo thun trắng và quần kaki, trông trẻ hơn và thoải mái hơn rất nhiều.
"Anh! Sao... sao anh lại ở đây?" Ánh Dương lắp bắp, vừa bất ngờ vừa bối rối.
Phong Lâm mỉm cười, nụ cười hiếm hoi ấy khiến anh ta trông quyến rũ một cách khó cưỡng. "Tôi chỉ tình cờ thấy một người phụ nữ trẻ đang say sưa vẽ ở một góc hẻo lánh. Hơn nữa, tôi đã nói, tôi đặt cược vào sự an toàn của cô. Tôi cần kiểm tra xem người tài xế có đưa cô đi đúng chỗ không."
Anh ta bước lại gần bức vẽ của cô. Ánh Dương cảm thấy tim mình đập mạnh. Lần đầu tiên, cô để một người đàn ông trưởng thành, có sức ảnh hưởng, đứng sát cô như vậy và bình phẩm về tác phẩm của mình.
"Bức tranh đẹp. Nhưng cô đang cố gắng truyền tải sự mệt mỏi và đấu tranh quá nhiều. Người dân ở đây làm việc vất vả, nhưng họ có sự bình yên trong tâm hồn, bởi vì họ sống đúng với con người thật của họ," Phong Lâm nói, ánh mắt anh ta tập trung vào từng nét cọ.
Ánh Dương im lặng lắng nghe. Anh ta không chỉ là một doanh nhân thành đạt, anh ta còn là một người có chiều sâu, một người quan sát tinh tế.
"Anh nói đúng," cô thừa nhận. "Có lẽ, em đang chiếu chính cảm xúc của mình vào họ. Em đang mệt mỏi với cuộc đấu tranh của riêng mình."
Phong Lâm quay sang nhìn cô, ánh mắt anh ta chứa đựng một sự thấu hiểu sâu sắc. "Mọi người đều có cuộc đấu tranh của riêng mình, Ánh Dương. Kể cả tôi."
Anh ta ngồi xuống một tảng đá gần đó. "Cô có muốn một ly nước dừa không? Tôi đã mua một ly cho cô."
Họ ngồi cạnh nhau, không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ và tiếng người dân làng chài. Sự gần gũi này không còn là sự lúng túng của đêm hôm trước, mà là sự đồng điệu của hai tâm hồn cô đơn tìm thấy nhau.
"Anh... anh thật sự không thích những bữa tiệc và công việc kia sao?" Ánh Dương hỏi khẽ.
Phong Lâm thở dài. "Công việc là trách nhiệm. Tiệc tùng là nghĩa vụ. Nhưng tôi cũng cần một không gian để tôi không phải là Lê Phong Lâm – đối tác kinh doanh hay cố vấn tài chính. Tôi cũng muốn là một người đàn ông đơn thuần được tận hưởng một ly nước dừa bên bờ biển."
Ánh Dương nhìn anh ta. Cô nhận ra sự tương đồng: cả hai đều đang trốn thoát khỏi chiếc mặt nạ xã hội của mình.
"Em cảm ơn anh vì đã giúp em hôm nay," cô nói. "Nếu không có anh, em sẽ phải chịu đựng một buổi trà chiều nhàm chán và sự giận dữ của anh Hải."
Phong Lâm quay sang, ánh mắt anh ta khóa chặt lấy cô. Nụ cười trên môi anh ta đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và một ngọn lửa cảm xúc khó tả.
"Đừng cảm ơn tôi, Ánh Dương. Tôi không giúp cô vì nghĩa vụ," anh ta nói, giọng trầm và mạnh mẽ. "Tôi giúp cô vì tôi muốn thấy cô được tự do. Và vì..."
Anh ta dừng lại. Sự căng thẳng trong không khí tăng lên đến đỉnh điểm. Gió biển thổi qua, làm tóc Ánh Dương bay phất phới chạm nhẹ vào má anh ta.
Anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lọn tóc vướng trên khuôn mặt cô. Cái chạm lần này không phải là vô tình, mà là một hành động có ý thức. Ngón tay anh ta lướt nhẹ qua gò má cô, mang theo sự ấm áp và run rẩy.
Ánh Dương nhắm mắt lại. Cảm xúc mãnh liệt như một cơn thủy triều ập đến, hoàn toàn áp đảo cô. Cô không còn là cô gái ngây thơ sợ hãi nữa, mà là một người phụ nữ đang bị cuốn hút bởi một người đàn ông trưởng thành.
"Và vì sao, thưa anh?" Cô thì thầm, giọng khẽ như tiếng gió.
Phong Lâm rút tay lại, vẻ mặt trở lại sự điềm tĩnh nhưng ánh mắt anh ta vẫn rực cháy.
"Và vì cô khiến tôi nhớ rằng, bên trong sự gò bó, vẫn còn một chút nắng và gió mà tôi đã lãng quên."
Anh ta đứng dậy, quay lưng về phía cô. "Đã đến lúc cô phải trở về. Hãy nhớ hoàn thành bức vẽ đó. Nó cần sự an yên."
Phong Lâm không nói thêm gì, anh ta bước đi, hòa vào bóng của những cây dừa, để lại Ánh Dương ngồi lại một mình với trái tim đang loạn nhịp.
Cô nhìn vào bức tranh. Giờ đây, cô biết cô cần phải thêm gì vào đó: sự khao khát và ánh mắt thấu hiểu mà cô vừa nhìn thấy trong mắt Phong Lâm. Chuyến đi này đã thay đổi, không còn là gánh nặng, mà là một cuộc hẹn hò bí mật với số phận.