chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 7: Lời Mời Đến Bãi Biển Vắng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến đi bí mật đến làng chài, Ánh Dương và Phong Lâm trở lại cuộc sống thường nhật ở biệt thự, nhưng mối quan hệ giữa họ đã thay đổi hoàn toàn. Giờ đây, mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau trong bữa ăn hoặc hành lang, một luồng điện căng thẳng lại chạy qua, chỉ cả hai người mới cảm nhận được.

Sự tĩnh lặng của Phong Lâm không còn là sự lạnh lùng, mà là sự kiềm chế. Sự né tránh của Ánh Dương không còn là sự ghét bỏ, mà là sự bối rối trước cảm xúc đang lớn dần.

Hai ngày trôi qua trong bầu không khí như thế. Ánh Dương hoàn thành được một nửa bức tranh, giờ đây nó đã có chiều sâu hơn rất nhiều, nhưng sự cô đơn trong tác phẩm của cô đã được thay thế bằng một ánh sáng hy vọng.

Vào chiều ngày thứ ba, khi Ánh Dương đang ngồi trên ban công phòng mình đọc sách, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn mới, không có tên người gửi, nhưng cô biết ngay là ai.

Phong Lâm: Bãi biển phía Bắc. 11 giờ đêm. Đừng nói với bất cứ ai.

Tin nhắn ngắn gọn, dứt khoát, và đầy bí ẩn. Tim Ánh Dương đập mạnh đến mức cô phải đặt cuốn sách xuống. Mười một giờ đêm. Một cuộc hẹn lén lút ở bãi biển vắng. Đây chính là điều cô vừa mong đợi vừa sợ hãi.

Cô nhìn đồng hồ. Mới chỉ tám giờ tối. Ba giờ đồng hồ chờ đợi trở nên dài đằng đẵng. Bữa tối trôi qua trong sự căng thẳng. Cô luôn cảm thấy ánh mắt dò xét của Lê Hải, khiến cô phải cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thường.

Mười giờ bốn mươi lăm phút. Cả biệt thự đã chìm vào giấc ngủ. Ánh Dương khoác một chiếc áo mỏng, cẩn thận mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Cô đi bộ dọc theo bãi cát, nơi không còn ánh đèn resort chiếu rọi. Chỉ có ánh trăng mờ ảo và tiếng sóng vỗ rì rào. Lần này, cô không còn sợ lạc nữa, bởi vì cô biết đích đến của mình.

Đến bãi biển phía Bắc, nơi cô đã bị lạc trước đó, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng cạnh một mỏm đá.

Phong Lâm.

Anh ta quay lưng lại với cô, nhìn ra biển. Anh ta không mặc áo sơ mi công sở hay áo polo lịch sự, mà là một chiếc áo thun đen đơn giản, quần short. Hình bóng anh ta dưới ánh trăng trở nên mạnh mẽ và cô độc.

"Anh biết em sẽ đến," Ánh Dương nói, giọng cô khẽ như tiếng gió.

Phong Lâm quay lại. Ánh mắt anh ta dưới ánh trăng trở nên sâu và sáng hơn.

"Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô, kể từ chuyến đi đến làng chài," anh ta nói, giọng anh ta chứa đựng một sự dịu dàng khác hẳn với sự chuyên nghiệp thường thấy.

Ánh Dương bước lại gần, đứng đối diện anh ta. Cảm giác căng thẳng lãng mạn lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

"Anh mời em đến đây làm gì?" cô hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Phong Lâm bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, thoang thoảng mùi muối biển và gỗ đàn hương từ cơ thể anh.

"Để chúng ta có thể là chính mình mà không cần phải giả vờ," anh ta nói. Anh ta đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác của cô xuống. "Cô nên cởi bỏ thứ này. Đừng để nó che giấu sự tự do của cô."

Hành động ấy, dù đơn giản, lại mang một hàm ý sâu sắc. Ánh Dương cảm thấy như mình đang được anh ta khuyến khích cởi bỏ lớp vỏ bọc xã hội.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu và khao khát. "Nói cho tôi nghe, Ánh Dương. Điều gì khiến cô cảm thấy bị gò bó nhất?"

Họ nói chuyện trong bóng tối và tiếng sóng. Ánh Dương kể về áp lực của gia đình, về sự cô đơn trong đam mê của mình. Phong Lâm lắng nghe không phán xét. Sau đó, anh ta kể cho cô nghe về gánh nặng trách nhiệm, về những năm tháng phải đấu tranh để có được vị trí hiện tại, về sự cô độc của một người luôn phải mạnh mẽ.

Sự chia sẻ này tạo ra một sự gần gũi về tâm hồn sâu sắc hơn bất kỳ sự tiếp xúc thể xác nào.

"Anh không bao giờ hối hận vì những lựa chọn của mình sao?" Ánh Dương hỏi khẽ.

Phong Lâm nhìn ra biển, ánh mắt anh ta chất chứa đầy suy tư. "Tôi hối hận vì đã quên mất cảm giác sống thực sự là như thế nào. Cho đến khi gặp cô."

Anh ta quay lại, nhìn cô với ánh mắt mãnh liệt. "Cô là mặt trời nhỏ của chuyến đi này, Ánh Dương. Cô mang lại ánh sáng mà tôi đã đánh mất."

Anh ta đưa hai tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy khuôn mặt cô. Đôi tay rắn chắc, ấm áp của anh ta tạo ra một sự bao bọc tuyệt đối. Ánh Dương cảm nhận được sự run rẩy nhẹ từ Phong Lâm, dấu hiệu của sự kiềm chế.

Ánh Dương nhắm mắt lại. Cô khao khát cái chạm này, sự thừa nhận này.

Phong Lâm cúi xuống. Hơi thở anh ta phả vào môi cô, mang theo hương vị mặn mòi của biển cả và sự trưởng thành.

Nụ hôn đầu tiên.

Đó là một nụ hôn sâu, nồng nàn, không vội vã, nhưng đầy sự khao khát bị kìm nén. Nụ hôn ấy như một lời khẳng định cho sự đồng điệu tâm hồn và sự hấp dẫn thể xác không thể chối từ. Ánh Dương đáp lại, tất cả sự kìm nén, sự cô đơn, và khao khát tự do của cô đều được giải phóng trong khoảnh khắc đó.

Khi cả hai rời nhau, hơi thở của Ánh Dương gấp gáp. Cô dựa vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim anh ta đập mạnh mẽ, dữ dội hơn lúc nào hết.

Phong Lâm ôm cô thật chặt, như thể anh ta sợ cô sẽ tan biến.

"Chúng ta không nên làm thế này," anh ta thì thầm, giọng nói trầm khàn và đầy đấu tranh, nhưng vòng tay anh ta lại siết chặt hơn.

"Em biết," Ánh Dương trả lời, nhưng cô không muốn buông ra. "Nhưng em không hối hận."

Họ đứng đó, dưới ánh trăng mờ ảo, giữa bãi biển vắng, nơi không có rào cản xã hội hay ánh mắt dò xét của gia đình. Trong khoảnh khắc này, họ chỉ là Phong Lâm và Ánh Dương—hai tâm hồn cô đơn đã tìm thấy nhau.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×