chuyến du lịch cùng gia đình

Chương 8: Cơn Ghen Thầm Lặng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh Dương trở về phòng mình trong trạng thái mơ màng, tim đập rộn ràng không ngừng. Cảm giác của nụ hôn đêm qua vẫn còn đọng lại trên môi cô, cùng với mùi hương biển và sự trưởng thành của Phong Lâm. Cô biết, sau đêm đó, mối quan hệ giữa họ đã vượt qua giới hạn của sự xã giao và trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Buổi sáng hôm sau, bầu không khí trong biệt thự trở nên ngột ngạt. Ánh Dương cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào mắt Phong Lâm trong bữa sáng, nhưng cô lại vô tình bắt gặp ánh mắt anh ta đang quan sát cô một cách kín đáo, mang theo sự phức tạp giữa hối hận và thỏa mãn.

Nhưng người khó đối diện nhất lại là Lê Hải.

Anh trai cô không nói gì, nhưng ánh mắt anh ta sắc lạnh và dò xét hơn bình thường. Lê Hải là người rất tinh tế và luôn đề cao sự kiểm soát. Anh ta đã nhận ra sự thay đổi trong cách em gái mình ứng xử, một sự thay đổi không thể giải thích được bằng sự "thư giãn" thông thường.

Sau bữa sáng, Lê Hải gọi Ánh Dương vào phòng khách riêng.

"Em trông rất khác," Lê Hải nói thẳng, không vòng vo. "Tươi tỉnh hơn, nhưng cũng bất cẩn hơn."

Ánh Dương cố gắng giữ vẻ mặt bình thản. "Em chỉ là đang hòa nhập hơn với chuyến đi thôi, anh Hải. Em đã tìm thấy cảm hứng cho các tác phẩm của mình."

"Cảm hứng?" Lê Hải nhếch môi, ánh mắt đầy khinh thường. "Hay là sự can thiệp?"

Anh ta bước lại gần cô, giọng nói hạ xuống, đầy uy quyền. "Anh biết em đã lén đi đâu. Chiếc xe SUV đưa em đi làng chài, tài xế là người của Phong Lâm. Và anh cũng thấy em đã đi đâu sau mười giờ đêm."

Ánh Dương tái mặt. Sự kiểm soát của anh trai cô đáng sợ hơn cô nghĩ.

"Anh không có quyền theo dõi em!" cô phản đối.

"Anh có quyền bảo vệ danh tiếng của gia đình và em. Em là con gái nhà Lê, không phải là cô gái trẻ có thể tự do hành động theo cảm xúc bốc đồng," Lê Hải nói. "Em biết rõ, mối quan hệ của chúng ta với Phong Lâm rất quan trọng. Anh ta là một đối tác. Anh ta hơn em đến hơn mười tuổi, và vị trí của anh ta không cho phép có bất kỳ sự xáo trộn tình cảm nào với người thân của đối tác."

Anh ta dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, sự ghen tuông ngấm ngầm (không chỉ là ghen tuông anh em, mà là sự sở hữu đối với danh tiếng gia đình) hiện rõ. "Hãy dừng lại. Đừng để anh phải dùng biện pháp cứng rắn."

Lời cảnh cáo của Lê Hải như một bức tường lạnh lẽo chặn đứng mọi cảm xúc nồng nhiệt của Ánh Dương. Cô cảm thấy bất lực, nhưng lần này, cô có điều để đấu tranh.

"Em sẽ không làm điều gì ảnh hưởng đến gia đình. Nhưng anh cũng không thể kiểm soát cuộc sống riêng tư của em," Ánh Dương kiên quyết.

Sau cuộc đối đầu, Ánh Dương rời khỏi phòng khách. Ngay lúc cô bước ra cửa, cô thấy Phong Lâm đang đi về phía họ. Anh ta chắc chắn đã nghe thấy một phần cuộc trò chuyện.

Lê Hải bước ra ngay sau Ánh Dương, chặn ngang tầm mắt của Phong Lâm.

"Anh Lâm," Lê Hải mỉm cười, một nụ cười xã giao lạnh lùng. "Tôi vừa nhắc nhở em gái tôi về việc giữ gìn sự tỉnh táo. Cô ấy là một cô gái trẻ, dễ bị cảm xúc chi phối."

Ánh Dương cảm thấy tức giận vì sự hạ thấp của anh trai mình, nhưng cô đứng im.

Phong Lâm không nhìn Ánh Dương, ánh mắt anh ta tập trung hoàn toàn vào Lê Hải. Đây là lần đầu tiên hai người đàn ông đối diện nhau với một căng thẳng ngầm về quyền lực và sự sở hữu.

"Cô Ánh Dương là một cô gái trưởng thành, Hải," Phong Lâm trả lời một cách bình tĩnh, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa sự đe dọa nhẹ. "Và tôi tin cô ấy hoàn toàn có khả năng đưa ra những quyết định đúng đắn cho bản thân. Tôi cũng tin rằng, với tư cách là anh trai, anh chỉ nên hướng dẫn chứ không nên kiểm soát."

Ánh mắt Phong Lâm chỉ lướt qua Ánh Dương một giây, nhưng đủ để cô hiểu: anh ta đang bảo vệ cô.

Lê Hải vẫn giữ nụ cười. "Anh nói đúng. Tôi chỉ lo lắng cho em gái mình quá thôi. Dù sao, anh Lâm, trưa nay chúng ta có cuộc họp quan trọng với bên đối tác Úc. Chúng ta nên tập trung vào công việc."

"Đương nhiên," Phong Lâm đáp lại, sự chuyên nghiệp trở lại ngay lập tức, nhưng Ánh Dương vẫn nhận ra tia lửa thách thức trong mắt anh ta.

Sau khi hai người đàn ông đi về phía phòng họp, Ánh Dương vẫn đứng đó. Cô nhận ra một sự thật: tình cảm giữa cô và Phong Lâm không chỉ là chuyện cá nhân, mà còn là một cuộc đối đầu ngầm về quyền lực trong gia đình và xã hội.

Sự ghen tuông thầm lặng của Lê Hải không chỉ vì em gái, mà còn vì anh ta sợ mất đi sự kiểm soát đối với mọi người và mọi thứ xung quanh. Và Phong Lâm, lần đầu tiên, đã đặt bản thân mình vào một vị trí rủi ro, đối đầu với đối tác quan trọng của mình để bảo vệ cô.

Ánh Dương hiểu rằng, cô không thể lùi bước nữa. Để giành lấy tự do và tình yêu, cô phải trưởng thành và chiến đấu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×