chuyện nhà này không đỡ nổi!

Chương 3: Oan Gia Tường Đụng Tường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vy không ngờ, điều khiến cô mất ngủ đêm đó không phải là con mèo – mà là cái lỗ thủng to như cái nắp nồi trên tường nhà bếp.

Lúc đầu cô tưởng bị trộm. Nhưng khi chui vào trong tủ lạnh tìm chổi, ngẩng đầu lên thì… thấy một cặp mắt lạnh như băng đá Hà Nội mùa đông đang nhìn cô qua lỗ tường.

“...Sao lại là anh??” – Vy há hốc mồm.

“Cô đang... moi tủ lạnh bằng chổi?” – Minh nghiêng đầu, vẻ mặt chẳng biết là khinh thường hay ngạc nhiên.

“Tường nhà tôi bị thủng! Tôi tính bịt lại bằng băng keo!” – Vy đáp, đưa ra cuộn keo màu hồng chấm bi.

Minh đưa tay day trán.

“Tường này là tường chung. Cô sửa mà không báo, tôi có quyền kiện cô phá hoại tài sản chung cư.”

“Anh… kiện tôi vì cái lỗ thủng hả?”

“Không. Tôi kiện vì cô định dán nó lại bằng băng keo hồng!”

Vy gục đầu xuống bếp. Đúng là số nhọ gặp số khó ở!


Sáng hôm sau – 07:58 tại thang máy

Vy hí hửng mặc chiếc áo khoác len đỏ tươi mới mua giảm giá. Cô đợi thang máy, lẩm bẩm:

“Hôm nay sẽ không ai nhận ra tôi là ‘gái lỗ tường’ nữa. Tôi là Vy mới, Vy xinh đẹp, Vy… AAAA!!”

Thang máy mở ra, và ai bước ra?

Minh.

Trong bộ vest đen, cà vạt xám, cầm ly cà phê... và vừa dẫm lên vạt áo khoác của cô.

“Ối! Áo em!!”

Tiếng “RẮC” vang lên như sấm. Cúc áo văng tung tóe, tay áo trái bị... lột sạch.

Vy chết lặng nhìn tay áo rơi khỏi người mình như trò ảo thuật thất bại.

Minh đứng hình đúng 3 giây.

“Tôi… không cố ý.”

“Anh nghĩ tôi có áo để thay mỗi ngày hả?! Đây là đồ sale 70% đó!!” – Vy hét lên, ôm cánh tay lạnh như băng.

Chưa kịp khóc, thì một người phụ nữ từ thang máy bên cạnh bước ra. Gương mặt đậm chất “chị đại”, tay xách túi hàng hiệu, mắt quét qua Vy rồi nhìn Minh:

“Cô ta là ai?”

Vy chưa kịp nói thì Minh đã… lặng thinh.

“À, cô là kiểu mới của anh à?” – người phụ nữ hừ mũi – “Cũng được, trông... nghèo nghèo nhưng có nét.”

Vy tròn mắt. Chị ơi, em chỉ là nạn nhân của áo và lỗ tường!!!

Minh mở miệng định nói gì đó, nhưng Vy nhanh hơn:

“Dạ, đúng! Em là kiểu mới. Em thích ăn mắm tôm với sầu riêng, nói mơ khi ngủ và thường… giặt đồ trong toilet! Anh Minh mê em chết đi được!”

Người phụ nữ nghẹn họng.

“Tôi... tôi đi công tác, chúc hai người... hạnh phúc.”

Chị ta quay gót đi như diễn viên chính trong phim truyền hình.

Minh quay sang, mặt lạnh hơn cả đá viên trong trà sữa:

“Cô vừa phá hoại mối quan hệ xã hội duy nhất tôi có trong tuần này.”

“Anh lột áo tôi, tôi lột danh tiếng anh. Hòa!”


Buổi trưa hôm đó – Căn hộ số 504

Vy cầm bịch băng keo mới, nghiêm túc nhìn vào cái lỗ trên tường:

“Tường à, từ giờ, mày là nhân chứng cho tất cả drama của tao.”

Bên kia, giọng Minh vang lên đều đều:

“Cô nói chuyện với tường nữa thì tôi sẽ báo ban quản lý chung cư về tình trạng tinh thần của cô đấy.”

Vy nhoẻn miệng cười, rồi dán tấm poster mèo dễ thương che lại cái lỗ.

“Tôi gọi cái này là ‘cửa sổ tình bạn’. Anh không thích mèo hả?”

“Tôi thích tường nguyên vẹn hơn.”

Vy ngả lưng xuống ghế, lẩm bẩm:

“Thôi kệ, sống cạnh nhau kiểu gì cũng quen. Miễn đừng ai đục thêm lỗ khác…”


Nhưng cô đâu biết rằng, chỉ vài hôm nữa, cái “cửa sổ tình bạn” này sẽ trở thành kênh livestream của hàng loạt tình huống… không nên thấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.