Đêm buông xuống thành phố như một tấm màn đen dày đặc, ánh sáng từ những đèn đường vàng vọt chỉ đủ soi rọi từng vỉa hè ướt sương. Hàn Thiên đi bộ trên đường ray cũ dẫn vào ga tàu, nơi mà từ lâu đã bỏ hoang. Gió thổi lạnh, mang theo mùi đất ẩm và sắt gỉ, khiến anh cảm thấy từng xung động nhỏ trong cơ thể mình rung lên lạ lùng.
Anh vốn chỉ định đi nhờ xe lửa đêm từ trung tâm ra ngoại ô, nhưng khi đến trạm ga, những toa tàu quen thuộc đều trống trơn. Thay vào đó, một chiếc tàu cũ kỹ, màu đen bóng, hiện ra trên đường ray mà lẽ ra không thuộc lịch trình nào. Cửa toa mở sẵn, như mời gọi, và trên bảng thông tin không hề có tên tàu hay giờ xuất phát.
Hàn Thiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn. Tim anh đập nhanh hơn bình thường, trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Anh bước đến gần, cẩn trọng, và nghe thấy tiếng bánh xe kêu ken két dù tàu chưa hề di chuyển.
Một tấm vé kỳ lạ trôi từ không trung, rơi vào tay anh. Trên đó không hề có tên, số ghế, hay ngày tháng; chỉ có một dòng chữ màu bạc lấp lánh:
"Ngươi đã chọn bước vào đêm, hãy sẵn sàng đối mặt với cả sống và chết."
Hàn Thiên sững sờ. Anh nhìn xung quanh, trạm ga trống trải đến mức không còn bóng dáng ai. Chỉ tiếng gió và tiếng côn trùng đêm lẻ loi vang lên. Và chiếc tàu cũ kỹ vẫn đứng đó, im lìm, như chờ đợi một ai đó bước vào.
Một luồng sức mạnh vô hình khiến anh không thể rút chân, dường như tấm vé và chính chiếc tàu đã tạo ra một sợi dây vô hình kéo anh tới. Hơi thở anh gấp gáp, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, nhưng cuối cùng, Hàn Thiên bước lên tàu. Cánh cửa đóng lại sau lưng, và anh cảm nhận sự im lặng kỳ lạ bao trùm xung quanh.
Bên trong toa tàu, ánh sáng le lói từ những đèn trần cổ xưa, tạo nên một không gian vừa quen vừa lạ. Hành khách trên tàu cũng không giống người thường. Một số ngồi lặng lẽ, ánh mắt trống rỗng; một số khác nhìn anh, nhưng vẻ mặt như từ thế kỷ khác, vừa xa lạ vừa ám ảnh. Họ không chào hỏi, không nói gì, chỉ ngồi im như những bức tượng sống.
Hàn Thiên chọn một ghế trống, tay run run cầm tấm vé, tim đập dồn dập. Chỉ vài phút sau, tàu rung nhẹ, như thở dốc trước khi chuyển động. Khi bánh xe bắt đầu lăn trên đường ray, Hàn Thiên quay lại nhìn qua cửa sổ. Thành phố ngoài kia vẫn còn ánh sáng đường phố, nhưng càng lúc càng mờ nhạt, như đang tan dần vào một màn sương vô tận.
Một hành khách ngồi đối diện anh, một người phụ nữ có mái tóc dài bạc trắng, ánh mắt như nhìn thấu tâm can. Cô nhấc tay, giọng trầm như tiếng vọng từ xa:
“Ngươi đã bước vào chuyến tàu không trở lại bình thường. Mỗi quyết định sẽ định đoạt sống còn. Hãy cẩn thận với những gì ngươi thấy, vì không phải tất cả đều là sự thật.”
Hàn Thiên lặng người. Trên toa, mọi âm thanh đều trở nên kỳ lạ: tiếng bánh xe, tiếng gió, tiếng thì thầm từ những hành khách xa lạ. Anh nhận ra rằng mỗi bước đi của mình, mỗi cái nhìn ra ngoài cửa sổ, đều có thể dẫn đến những hậu quả không thể lường trước.
Một tiếng chuông nhỏ vang lên từ toa tàu, như báo hiệu một cánh cửa nào đó sắp mở. Hàn Thiên nhìn xung quanh, và nhận ra cảnh vật bên ngoài không còn là thành phố anh biết. Những tòa nhà hiện ra rồi biến mất, những con phố uốn lượn không theo quy luật, đôi khi là nghĩa địa phủ sương, đôi khi là cánh rừng tối tăm.
Anh hiểu rằng mình không chỉ lên một chuyến tàu bình thường, mà bước vào một thế giới song song, nơi ranh giới giữa sống và chết mờ nhạt. Mỗi hành khách là một linh hồn, hoặc là một người sống bị thử thách, hoặc là người đã chết nhưng chưa biết mình đã ra đi.
Hàn Thiên lặng lẽ mở tấm vé, quan sát từng chi tiết. Tấm vé mờ dần, để lộ những ký hiệu lạ, ánh sáng bạc nhấp nháy như muốn chỉ đường. Anh biết, đây là bản đồ dẫn lối trong chuyến hành trình sắp tới, nhưng cũng là cạm bẫy: những ký hiệu này không chỉ là hướng đi, mà còn thử thách trí tuệ, tâm lý và quyết định đạo đức của người đi tàu.
Bất chợt, một hành khách khác, một cậu bé khoảng mười tuổi, bước ra từ bóng tối. Ánh mắt cậu trong trẻo nhưng tràn đầy nỗi buồn vô tận. Cậu thì thầm:
“Ngươi sẽ phải đối diện quá khứ, cả của chính mình và của những người khác. Một số sẽ sống sót, một số sẽ bị bỏ lại… Nhưng không ai rời khỏi đây như trước.”
Hàn Thiên lặng người. Anh nhận ra rằng chuyến tàu này không chỉ là phương tiện di chuyển, mà là một cõi thử thách tâm linh, nơi mọi nỗi sợ, ký ức và quyết định sẽ hội tụ. Anh cảm thấy tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh tràn ra, nhưng cũng dâng lên một sự tò mò và quyết tâm chưa từng có.
Chiếc tàu tiếp tục lao đi, vượt qua sương mù và bóng tối, đưa Hàn Thiên vào một hành trình mà mỗi khoảnh khắc đều có thể thay đổi vận mệnh. Ánh sáng đèn mờ nhấp nháy, và anh nghe thấy một giọng nói vọng lại trong tâm trí:
"Chào mừng ngươi đến chuyến tàu đêm, nơi ranh giới giữa sống và chết chỉ là một sợi dây mỏng manh. Hãy tỉnh táo, Hàn Thiên… bởi không ai thoát khỏi thử thách mà không trả giá."
Anh nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận một cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích, biết rằng từ đây, mọi thứ sẽ không còn giống như trước, và chuyến tàu đêm này chính là khởi đầu của hành trình đi qua hai thế giới – sống và cõi âm – để tìm ra sự thật về chính bản thân và những linh hồn quanh mình.