Hàn Thiên vẫn còn run rẩy khi mắt nhìn quanh toa tàu. Không gian bên trong vừa quen vừa lạ; mùi cũ kỹ của gỗ, mùi hơi ẩm, và một hương khói thoảng qua khiến anh liên tưởng đến những chuyến tàu cổ từng thấy trong tranh ảnh. Nhưng thứ khiến anh không thể rời mắt chính là những cánh cửa hai bên toa tàu, mỗi cánh cửa đều có màu sắc khác nhau, ánh sáng le lói hắt ra như mời gọi.
Một cánh cửa màu đỏ sậm bỗng rung nhẹ, phát ra tiếng thì thầm yếu ớt, dường như đang gọi tên anh. Hàn Thiên tiến lại gần, tim đập mạnh, lòng nôn nao. Anh đặt tay lên tay nắm lạnh lẽo, và khi vừa chạm, một luồng năng lượng lạ lan tỏa lên toàn thân. Anh giật mình, nhưng không rút tay. Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một hành lang dài tối đen, ánh sáng từ toa tàu chiếu vào chỉ đủ thấy vài bước chân đầu tiên.
Anh bước vào hành lang, và lập tức cảm nhận sự khác biệt. Không còn tiếng bánh xe tàu lăn trên đường ray, không còn tiếng động xung quanh; chỉ có sự im lặng bao trùm. Mỗi bước đi của anh dường như vang lên trong một không gian vô tận, như thể đang bước trên mặt nước trống rỗng.
Bên trong hành lang, anh nhìn thấy những hình bóng thoáng qua, vừa giống người thật vừa như linh hồn. Một vài bóng đứng im lặng, ánh mắt trống rỗng, nhưng khi anh tiến gần, chúng tan biến thành những làn sương mờ, để lại cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò.
Hàn Thiên tiếp tục bước, và nhận ra trên sàn xuất hiện những dấu chân ánh sáng. Mỗi dấu chân phát ra một nhịp rung, như nhịp tim, dẫn anh tiến sâu hơn vào hành lang. Anh nhận ra, không phải ngẫu nhiên mà mình bước đi trên con đường này; mỗi bước đều là thử thách, kiểm tra can đảm và sự tỉnh táo của anh.
Khi tiến đến cuối hành lang, anh chạm vào một cánh cửa khác, màu xanh lam nhạt, ánh sáng từ bên trong chiếu ra như một biển sương mù bạc trắng. Hàn Thiên hít sâu, mở cửa, và trước mắt là một toa tàu khác hoàn toàn, khác hẳn không gian bên ngoài. Các hành khách trong toa này nhìn anh bằng ánh mắt tinh tế, như thể họ biết anh vừa từ đâu đến.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài, tóc bạc lốm đốm, bước ra, nở nụ cười khẽ:
“Ngươi đã đi đúng hướng, nhưng không phải tất cả cánh cửa đều dẫn đến an toàn. Mỗi lựa chọn sẽ mở ra một cõi riêng, và không phải cõi nào cũng có lối thoát.”
Hàn Thiên gật đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Anh bắt đầu nhận ra mỗi toa tàu, mỗi hành lang, mỗi cánh cửa đều ẩn chứa một phần của thử thách, nơi sự thật, ảo giác và ký ức quá khứ hòa lẫn.
Một bóng trẻ em xuất hiện bên cạnh anh, ánh mắt trong sáng nhưng mang theo nỗi buồn sâu thẳm. Cậu bé nhắc nhở:
“Ngươi sẽ phải đối diện những gì ngươi sợ nhất, nhưng không được chạy trốn. Chỉ khi can đảm đối diện, ngươi mới tìm được lối ra.”
Hàn Thiên bước tiếp, và khi nhìn ra cửa sổ toa tàu, cảnh vật bên ngoài thay đổi thất thường. Đôi khi là rừng rậm âm u, đôi khi là nghĩa địa phủ sương dày đặc, lúc khác là những thành phố lấp ló trong sương mù. Anh cảm thấy mọi thứ trong thế giới này đều có linh hồn riêng, và chúng đang theo dõi từng chuyển động của anh.
Một luồng gió lạnh thổi qua toa tàu, làm tấm vé trong tay anh rung lên và phát sáng. Những ký hiệu trên vé dần hiện rõ, chỉ dẫn Hàn Thiên về một cánh cửa đặc biệt, nơi anh sẽ gặp thử thách đầu tiên: phải phân biệt linh hồn thiện – ác, và đối mặt với nỗi sợ sâu kín nhất trong chính bản thân.
Khi anh tiến lại gần cánh cửa, một tiếng chuông nhỏ vang lên, nhịp điệu vừa dứt khoát vừa dịu dàng, như báo hiệu thời khắc quan trọng sắp đến. Anh cảm nhận rõ ràng mọi giác quan đều bị khuếch đại: tiếng thở của chính mình, nhịp tim, cả cảm giác lạnh sống lưng và mùi hương lạ thoảng qua không gian.
Bất chợt, một cánh cửa khác mở ra, bên trong ánh sáng trắng lấp lánh, chiếu ra hình ảnh một bến ga hoang vắng, nhưng cách điệu kỳ quái, nơi những hành khách từng bước đi trên đường ray rối loạn xuất hiện cùng lúc với hình ảnh quá khứ của chính Hàn Thiên. Anh nhận ra rằng mỗi cánh cửa không chỉ là lối đi, mà còn là cửa sổ soi vào ký ức và nỗi sợ, buộc anh phải lựa chọn sáng suốt.
Hàn Thiên thở dài, bước vào ánh sáng từ cánh cửa, và ngay lập tức cảm nhận cơ thể mình như bị kéo căng giữa hai thế giới: thế giới thực và cõi âm. Anh thấy bóng dáng của một người từng quen biết, rồi lại biến mất, thay vào đó là một hình ảnh kinh hoàng từ quá khứ. Tim anh đập nhanh, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, nhưng trong lòng trỗi dậy một quyết tâm chưa từng có: đối diện mọi thử thách để tìm đường trở về.
Chiếc cánh cửa đóng lại sau lưng, và Hàn Thiên đứng giữa không gian mờ ảo, nhận ra rằng hành trình thật sự mới chỉ bắt đầu, nơi mọi quyết định, mọi bước đi đều định đoạt sống còn. Anh hít sâu, nhắm mắt, và bước tiếp – bước vào một chuyến tàu đêm, nơi sống và chết, thực và ảo, quá khứ và hiện tại giao hòa, mở ra hành trình khám phá cõi âm đầy nguy hiểm và bí ẩn.