chuyến tàu về cõi âm

Chương 10: Cánh cửa trở về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hàn Thiên đứng trước cánh cửa khổng lồ phát sáng, cảm giác như toàn bộ năng lượng của tàu đêm tập trung tại đây. Ánh sáng từ tấm vé bạc trong tay anh hòa vào ánh sáng từ cánh cửa, tạo thành một vòng hào quang lung linh, phản chiếu mọi ký ức, mọi nỗi sợ và mọi linh hồn mà anh đã gặp trên suốt chuyến tàu.

Bất chợt, từ bóng tối sâu nhất của trung tâm, một linh hồn khổng lồ xuất hiện – hiện thân của tất cả nỗi sợ, hối tiếc và đau thương của Hàn Thiên. Nó cao lớn, thân mờ ảo, đôi mắt đỏ rực, răng nanh lóe lên trong bóng tối. Tiếng nó vang lên như sấm nổ:

“Ngươi muốn rời khỏi nơi này sao? Nhưng tất cả nỗi sợ của ngươi chưa được giải quyết, mọi bí ẩn chưa được hiểu, và mọi linh hồn chưa được nhận ra. Chỉ khi đối diện tất cả, ngươi mới xứng đáng bước qua cánh cửa.”

Hàn Thiên cảm nhận sức nặng tinh thần khủng khiếp, tim đập dồn dập, nhưng anh biết rằng không còn con đường lùi. Anh hít sâu, nhắm mắt, và nhìn vào ánh sáng từ tấm vé. Tấm vé bỗng phát ra một luồng sáng mạnh mẽ, chiếu xuyên qua bóng tối, nhấn mạnh rằng cách duy nhất vượt qua thử thách là đối diện nỗi sợ, không trốn tránh.

Linh hồn khổng lồ lao tới, nhưng không chỉ bằng sức mạnh vật lý; nó kéo anh vào dòng ký ức đau thương nhất, những khoảnh khắc lỗi lầm và hối tiếc. Hàn Thiên cảm giác như bị nuốt chửng, nhưng đồng thời, ánh sáng từ tấm vé bùng lên mạnh hơn, tạo thành vùng bảo vệ quanh cơ thể, giúp anh nhìn thấu ảo giác và phân biệt thật – giả.

Anh nhớ lại lời Thủy:

“Ánh sáng thật không chỉ bảo vệ thể xác, mà còn soi thấu tâm hồn. Hãy dùng nó để hiểu chính mình.”

Hàn Thiên mở mắt, tập trung vào tất cả nỗi sợ, nhìn thẳng vào linh hồn khổng lồ, và thốt lên:

“Tôi không sợ nữa. Tôi đối diện tất cả, chấp nhận quá khứ, học từ nỗi đau và nhận ra giá trị của mỗi linh hồn trên chuyến tàu này.”

Bất ngờ, ánh sáng từ tấm vé lan ra, chiếu thẳng vào linh hồn khổng lồ. Nó rít lên kinh hoàng, cơ thể mờ ảo dần tan biến, để lại toa tàu sáng rực và yên bình hơn. Hàn Thiên đứng vững, cảm nhận một sự nhẹ nhõm sâu thẳm trong tâm hồn, như thể mọi áp lực, mọi nỗi sợ, mọi hối tiếc đã được giải thoát và hòa hợp.

Thủy xuất hiện bên cạnh, mỉm cười:

“Ngươi đã vượt qua thử thách cuối cùng. Ánh sáng và can đảm của ngươi đã chiến thắng bóng tối, và bây giờ, cánh cửa này sẽ dẫn ngươi trở về thế giới sống. Nhưng hãy nhớ: những gì ngươi học được trên tàu đêm sẽ theo ngươi mãi, giúp ngươi hiểu rõ bản thân, đánh giá đúng người và sự vật xung quanh.”

Hàn Thiên nắm chặt tấm vé bạc, bước tới cánh cửa. Ánh sáng từ cánh cửa hòa vào anh, chiếu sáng toàn bộ toa tàu, và anh cảm nhận một luồng sức mạnh nâng cơ thể lên, kéo anh ra khỏi không gian tàu đêm. Khi mở mắt, anh thấy bản thân đứng trên sân ga quen thuộc, ánh sáng bình minh len lỏi qua sương mù, và chiếc tàu đêm đã biến mất như chưa từng tồn tại.

Hàn Thiên hít sâu, lòng tràn đầy cảm giác hồi sinh và bình yên. Anh nhìn tấm vé bạc, giờ đã mờ nhạt, chỉ còn là kỷ vật của chuyến hành trình. Anh hiểu rằng chuyến tàu đêm không chỉ là hành trình giữa hai thế giới, mà còn là hành trình khám phá bản thân, học cách đối diện nỗi sợ, nỗi đau và nhận ra giá trị của ánh sáng trong tâm hồn.

Thủy xuất hiện một lần cuối, hình dáng mờ ảo:

“Ngươi đã vượt qua thử thách, Hàn Thiên. Hãy mang theo bài học này, sống hết mình và trân trọng ánh sáng trong mỗi ngày.”

Hàn Thiên mỉm cười, bước ra khỏi sân ga, và bắt đầu cuộc sống mới, nơi mà mỗi quyết định, mỗi hành động đều được soi sáng bởi kinh nghiệm trên chuyến tàu đêm. Anh biết rằng bóng tối vẫn tồn tại, nhưng ánh sáng, can đảm và tỉnh táo sẽ luôn dẫn lối.

Chiếc vé bạc biến mất hoàn toàn trong tay anh, để lại một kỷ niệm sâu sắc và sự trưởng thành vượt bậc, đánh dấu kết thúc chuyến hành trình kỳ lạ, đáng sợ nhưng cũng tràn đầy giá trị tâm linh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×