Sáng hôm sau, Hương thức dậy với tâm trạng khá tốt, mặc dù cô biết hôm nay là một ngày bận rộn. Cô đã quen với không khí thành phố, với sự ồn ào, vội vã của Sài Gòn. Nhưng có điều gì đó vẫn chưa thể làm cô hoàn toàn thoải mái, cứ như thể mọi thứ xung quanh cô đều chưa đủ chân thật. Cô vẫn cảm giác như mình là một du khách trong chính thành phố mình sống.
Minh đã đi làm từ sáng sớm. Trước khi đi, anh để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn ăn với dòng chữ: “Còn sớm, em cứ ngủ thêm. Anh sẽ về sớm.”
Hương không hiểu tại sao Minh lại luôn quá lịch sự như thế. Anh không bao giờ thúc giục cô làm gì, cũng không bao giờ nổi nóng. Anh chỉ lặng lẽ làm việc và sống theo cách riêng của mình. Nhưng đó chính là điều khiến cô cảm thấy khó chịu. Một người đàn ông quá điềm tĩnh, quá chính chắn, như thể mọi chuyện luôn nằm trong sự kiểm soát của anh. Cô – ngược lại – luôn hành động theo cảm xúc, bộc trực và khó đoán.
Buổi chiều, Hương tình cờ gặp lại Minh khi anh trở về nhà sau một ngày làm việc. Anh đứng trước cửa ra vào, tay cầm một chiếc túi giấy nhỏ, bên trong có vài món đồ.
“Anh đi đâu mà lâu vậy?” Hương hỏi, nhưng giọng điệu có phần hơi trách móc.
Minh cười nhẹ, đặt túi xuống bàn. “Mua vài thứ cần thiết. Em không thích à?”
“Em không có ý gì cả.” Hương lắc đầu, rồi bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng trước ánh mắt của Minh. “Chỉ là, anh lúc nào cũng vậy, làm gì cũng im lặng, cứ như không có gì có thể làm anh lo lắng.”
Minh đứng im lặng, rồi nhìn cô với một ánh mắt sâu lắng. “Cuộc sống không phải lúc nào cũng ồn ào, Hương. Anh học được cách im lặng. Im lặng không phải là không có gì để nói, mà là biết cách chọn lựa khi nào nên nói.”
Hương nhìn Minh, một phần trong lòng cảm thấy bất an. Cô là người luôn thích tranh luận, thích thể hiện bản thân, còn Minh thì luôn kiên nhẫn và điềm tĩnh đến mức làm cô cảm thấy bản thân mình không thể hòa hợp với anh.
Cảm giác này làm cô khó chịu. Cô không thể giải thích nổi, nhưng tự nhiên cô muốn nổi loạn, muốn phản kháng lại cái sự hoàn hảo của Minh. Tại sao anh lại có thể sống một cách trơn tru như vậy? Và cô thì sao? Mọi thứ của cô đều không như ý muốn.
Tối hôm đó, khi đang ngồi ăn cơm, Minh nhận ra sự căng thẳng trong bầu không khí. Hương không nói gì nhiều, chỉ chăm chăm ăn. Anh cũng nhận thấy cô bắt đầu tránh né ánh mắt của mình.
“Em không vui sao?” Minh hỏi, giọng anh trầm và nhẹ nhàng, như thể đang khám phá một vấn đề mà anh không hề muốn.
“Em không phải là người thích sống theo quy tắc đâu, Minh,” Hương đáp, không giấu giếm cảm giác bất mãn trong lòng. “Em không thể làm mọi thứ như anh được. Anh thì cứ bình thản, cứ làm theo cái lịch trình nhàm chán ấy, còn em… em thì không thể.”
Minh im lặng một chút, không vội phản bác. Anh đặt đũa xuống và nhìn cô với ánh mắt suy tư. “Anh không cố gắng thay đổi em, Hương. Em có quyền sống theo cách mình muốn. Nhưng đừng quên, trong cuộc sống này, có những lúc chúng ta phải chấp nhận những điều mà chúng ta không thích.”
Câu nói của Minh như một cái tát vào sự kiêu hãnh của Hương. Cô không chịu được, cảm giác như mình bị kiểm soát, dù anh không hề làm gì. Nhưng cách anh nói chuyện, sự kiên nhẫn và điềm đạm của anh khiến cô có cảm giác rằng cô không bao giờ có thể thỏa mãn được những tiêu chuẩn mà anh đặt ra.
Cô quẳng đũa xuống bàn, đứng dậy và đi thẳng về phòng. Minh không ngăn cản, anh chỉ nhìn theo bóng cô, không nói gì thêm.
Một tuần sau, Hương đã bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng ngày càng tăng lên giữa hai người. Cô không thể phủ nhận rằng Minh đối xử với cô rất tốt, anh luôn chăm sóc cô như một người anh em, nhưng sự im lặng và quá lý trí của anh khiến cô cảm thấy như mình đang sống trong một căn hộ không có không khí, không có sự ấm áp.
Một hôm, khi Hương đi làm về, cô thấy Minh đang ngồi trong phòng khách, ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn chiếu lên khuôn mặt anh. Hương bước vào và đứng lặng lẽ trước cửa.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Minh nhìn lên, không ngạc nhiên. “Đang đọc một số tài liệu về công ty. Còn em?”
“Em… em muốn nói chuyện với anh một chút.”
Minh gật đầu, ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Có chuyện gì không ổn à?”
Hương ngồi xuống ghế, ánh mắt không rời anh. “Em không hiểu, Minh. Tại sao mọi thứ giữa chúng ta lại im lặng đến vậy? Tại sao anh cứ như đang sống trong một chiếc lồng, nơi mọi thứ đều được tính toán và kiểm soát?”
Minh không vội trả lời. Anh nhìn cô, như thể muốn đoán xem Hương đang nghĩ gì. Sau một hồi im lặng, anh lên tiếng: “Bởi vì cuộc sống của anh đã có đủ những biến cố để anh không muốn thêm một sự lo lắng nữa.”
Hương ngẩn người. “Anh không muốn lo lắng? Hay là anh không muốn yêu thêm một lần nữa?”
Minh không trả lời, chỉ nhấp một ngụm nước. Câu hỏi của Hương đã đụng chạm vào một vết thương cũ trong lòng anh. Một vết thương mà anh chưa bao giờ muốn mở ra.
Cảm xúc của Hương lúc này thật sự rất phức tạp. Cô không biết liệu mình có thể sống một cách bình thản và kiên nhẫn như Minh hay không. Nhưng một điều là rõ ràng, cô không thể cứ sống mãi trong cái bóng của anh – một người quá hoàn hảo và xa lạ.