Chuyện tình ngang trái

Chương 4: Khoảng cách và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày liền sau cuộc trò chuyện hôm đó, Hương và Minh ít nói với nhau hẳn. Không ai chủ động mở lời. Minh vẫn đi làm sớm, về muộn. Còn Hương thường trốn trong phòng, cắm tai nghe nghe nhạc hoặc giả vờ bận học tiếng Anh online. Họ sống trong cùng một căn hộ, nhưng lại như hai người xa lạ – cùng ăn, cùng thở, nhưng chẳng ai dám chạm vào khoảng lặng giữa họ.

Cô không biết mình giận gì. Hay đúng hơn, không biết nên giận ai. Minh không sai. Nhưng cái cách anh im lặng, bình thản, không phản ứng gì trước lời chỉ trích của cô lại khiến cô tức điên. Nó khiến cô cảm thấy mình là kẻ nhỏ nhen, yếu đuối, và lạc lõng.

Một tối muộn, trời Sài Gòn đổ mưa bất chợt. Những hạt mưa rơi lộp bộp trên mặt kính cửa sổ. Hương đang cuộn trong chăn thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô bước ra, tưởng là hàng xóm hoặc shipper. Nhưng không. Minh đứng ngoài cửa, áo ướt đẫm, mắt đỏ hoe. Tay anh cầm một túi đồ nhỏ – là cháo nóng.

“Anh đi đâu mà ướt vậy?” Hương bối rối, mắt nhìn anh không chớp.

“Anh nghe tiếng em ho từ hôm qua. Hôm nay quên dặn em mua thuốc. Trên đường về ghé qua tiệm, ai ngờ mưa.” Anh đưa túi cháo ra, giọng khản nhẹ.

Cô đứng chết lặng. Tim cô chợt mềm đi. Mọi giận hờn trong lòng như bị cơn mưa cuốn trôi. Hóa ra anh vẫn để ý, vẫn quan tâm – chỉ là anh không nói. Mà đúng hơn, anh không giỏi nói. Người đàn ông ấy không dùng lời để thể hiện, nhưng mọi cử chỉ đều đầy ý nghĩa.

“Vào đi, để em lấy khăn lau tóc cho anh.”

Minh bước vào, chân giẫm nước trên sàn gỗ nhưng không ai để tâm. Hương loay hoay lấy khăn, lau tóc anh nhẹ nhàng. Động tác cô chậm rãi, vụng về – lần đầu tiên trong đời cô chăm sóc một người đàn ông như thế.

Minh không nói gì. Anh ngồi im, để mặc cho mái tóc được vuốt nhẹ bởi bàn tay nhỏ bé. Không ai nhìn ai. Nhưng tim thì đập mạnh.

“Anh lạnh không?” Cô hỏi khẽ.

“Không.” Anh đáp.

“Nhưng người anh run.”

Minh khẽ cười, nhưng trong ánh mắt có gì đó dịu dàng lạ lùng. “Có lẽ là do… gần em.”

Câu nói ấy như một cú chạm khẽ vào trái tim Hương. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt chạm nhau trong tích tắc. Một tích tắc đủ để mọi khoảng cách bị phá vỡ.

Nhưng rồi, Minh đứng dậy. Anh bước lùi một bước, nhẹ giọng: “Em ăn cháo đi. Uống thuốc xong rồi ngủ sớm.”

Không đợi cô đáp, anh quay về phòng.

Cánh cửa khép lại, để lại Hương đứng lặng trong phòng khách. Mùi cháo nóng phả ra, nhưng cô không thấy đói. Trong lòng cô giờ đây không chỉ là xúc cảm – mà là một tiếng vang.

“Có lẽ là do… gần em.”


Từ hôm đó, không khí giữa hai người lại thay đổi. Không còn căng như dây đàn, nhưng cũng chẳng thể thoải mái. Họ nói chuyện nhiều hơn – chỉ vài câu mỗi ngày, nhưng đủ khiến Hương cảm thấy căn nhà không còn lạnh.

Minh vẫn giữ thói quen ngồi ngoài ban công mỗi tối, đọc tài liệu hoặc uống một chút rượu vang. Một hôm, Hương mang ra hai ly rượu và ngồi đối diện anh.

“Cho em một ly. Em muốn thử cảm giác của người lớn.”

Minh hơi bất ngờ, nhưng không cản. Anh rót rượu cho cô, rồi nhìn Hương nâng ly lên miệng nhấp nhẹ. Gương mặt cô nhăn lại vì vị chát.

“Gớm. Sao người ta lại thích cái này chứ?”

“Thử uống vài lần sẽ thấy ngon.”

“Giống như… tập quen với người mình từng ghét hả?” – Cô nói bâng quơ, rồi cười lém lỉnh.

Minh bật cười – nụ cười thật lòng, không gượng gạo. “Em từng ghét anh à?”

“Không hẳn… nhưng em từng thấy anh khó gần. Như tượng đá.”

Minh ngẫm một lát. “Tượng đá cũng có lúc muốn tan chảy. Chỉ là… không dám.”

Câu nói ấy, không hiểu sao lại khiến Hương im lặng. Lần đầu tiên, cô nhận ra: không phải anh không có cảm xúc – mà là anh sợ bộc lộ.


Một tối cuối tuần, Minh rủ Hương đi siêu thị. Trên đường về, xe bị thủng bánh giữa cầu. Minh xuống xe, thay bánh, mồ hôi nhễ nhại giữa dòng xe qua lại. Hương đứng nép bên thành cầu, nhìn anh – một người đàn ông lặng lẽ, không oán trách, không bực bội, chỉ tập trung xử lý vấn đề.

Cô chưa từng thấy ai như vậy. Không một lời than. Không nổi nóng. Mọi thứ đều nhẹ nhàng – kể cả khi khó khăn.

Và cô… càng nhìn càng thấy tim mình rung lên lặng lẽ.


Đêm hôm đó, sau khi xong mọi việc, Hương bước ra ban công, thấy Minh đang ngồi, vai hơi cúi.

“Anh mệt lắm không?” – Cô hỏi nhỏ.

Anh lắc đầu, không quay lại.

Hương đứng sau lưng anh, rồi bất giác… đặt tay lên vai anh. Một hành động quá tự nhiên, quá bộc phát – chính cô cũng không hiểu tại sao mình làm vậy.

Minh hơi giật mình. Anh quay lại, nhìn cô. Ánh mắt ấy – không còn là ánh mắt của một người giám hộ, một người anh.

Mà là ánh mắt của một người đàn ông – nhìn một người phụ nữ.

Tim Hương đập thình thịch. Không ai nói gì. Họ chỉ đứng đó – trong khoảng lặng của đêm Sài Gòn. Tiếng xe, tiếng gió, tiếng nhạc từ căn hộ nào đó vang lên – làm nền cho một cảm xúc vừa hé nở, chưa kịp gọi tên.


Tối ấy, cả hai đều không ngủ.

Minh nằm trên ghế sofa, mắt mở trừng, nghe tim đập từng nhịp rõ ràng.

Hương nằm trong phòng, tay nắm chặt gối, mắt nhìn trần nhà.

Khoảng cách giữa họ – vốn là một sợi dây an toàn – giờ đang rung lên vì một tiếng nhạc mơ hồ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!