Một buổi tối cuối tuần, Minh về nhà muộn sau một cuộc họp khách hàng dài lê thê. Hương đang ngồi một mình trong phòng khách, đèn không bật, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ màn hình tivi đang chiếu lại một bộ phim tình cảm Hàn Quốc mà cô đã xem đến ba lần.
Cô nghe tiếng cửa mở, quay đầu lại. Minh bước vào, áo sơ mi còn nguyên, cà vạt lệch, gương mặt mệt mỏi, tóc rối. Anh nhìn thấy cô, thoáng ngạc nhiên.
“Em chưa ngủ?”
“Không ngủ được. Em đói.”
Minh thở nhẹ. “Anh mua bánh mì đây.” Anh giơ túi giấy lên, đặt xuống bàn. “Anh tưởng em ngủ rồi nên không gọi.”
Cô nhìn anh một lúc lâu, rồi bật dậy, vào bếp lấy hai lon bia từ tủ lạnh, ném một lon cho anh.
“Uống với em đi.”
Minh nhíu mày. “Em không quen uống mà.”
“Thì tập quen đi.” Cô cười nửa miệng. “Như anh từng nói… quen rồi sẽ thấy ngon.”
Minh không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô. Cả hai bật nắp bia, uống một hơi, rồi cùng dựa vào lưng ghế, im lặng như thể đã quen với khoảng lặng này. Gió từ ban công thổi vào mang theo hương mưa đêm qua còn vương lại đâu đó. Không khí dịu hơn, mơ hồ hơn – như đang trôi lơ lửng giữa thực và mộng.
“Anh có khi nào… thấy cô đơn không?” – Hương hỏi, giọng nhỏ như sợ làm vỡ không khí.
Minh quay sang nhìn cô. “Có.”
“Em cũng vậy.”
“Nhưng em còn trẻ. Có thể thay đổi. Có thể yêu. Có thể bắt đầu.”
Hương cười nhạt. “Còn anh? Anh không được yêu nữa à?”
Minh im lặng. Một khoảng lặng rất dài trôi qua. Rồi anh trả lời – chậm rãi, thật lòng.
“Anh không dám.”
“Vì sợ sai?” – Hương nhìn anh chăm chú.
“Vì sợ làm người khác tổn thương.”
Lúc ấy, cô bỗng thấy mắt mình cay. Cô hiểu cảm giác đó. Rất rõ. Cô cũng sợ yêu ai đó rồi làm họ buồn. Nhưng kỳ lạ là, chính giây phút ấy – trong sự im lặng của Minh, trong ánh nhìn thành thật đến mức trần trụi – cô thấy mình không còn muốn giữ khoảng cách nữa.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay anh đang đặt trên lon bia. Một cú chạm nhẹ, như chạm vào dây đàn căng.
Minh nhìn xuống tay cô, ánh mắt dừng lại. Không rút lại, cũng không nắm lấy.
“Anh... đừng im lặng nữa được không?” – Hương thì thầm. “Im lặng của anh… khiến em thấy mình là người có lỗi.”
Minh ngẩng lên, mắt chạm mắt cô. Trong ánh mắt anh có chút bất lực, có chút xót xa, và cả một nỗi day dứt khó tả.
“Em không có lỗi gì hết.”
“Vậy tại sao... mỗi lần em lại gần anh, anh đều lùi lại?”
Minh không trả lời. Anh buông lon bia xuống bàn, quay mặt đi, giọng khẽ: “Vì anh biết… nếu không lùi lại, anh sẽ không thể dừng được.”
Không ai nói gì thêm. Câu nói ấy như nhát dao rạch đôi vỏ bọc lý trí mà cả hai cố giữ bấy lâu.
Hương nhích lại gần anh. Mỗi bước dịch chuyển của cô như kéo cả trái tim Minh về phía vực sâu mà anh luôn sợ rơi vào.
“Anh sợ gì?” – Cô hỏi, giọng run.
Minh nhìn cô. Gương mặt cô lúc này không còn là cô gái bướng bỉnh ngang tàng anh từng quen, mà là một người phụ nữ – yếu đuối, khao khát yêu thương, và đầy cuốn hút. Mái tóc rũ xuống vai, ánh mắt đỏ hoe vì men bia, môi mím nhẹ như chờ đợi.
Anh không thể trả lời. Anh chỉ biết... trái tim mình đang đập mạnh một cách bất thường.
Rồi, như thể mọi sự dằn vặt bị cuốn trôi theo cơn sóng cảm xúc, Minh đưa tay lên chạm vào má cô.
“Anh không sợ em. Anh chỉ sợ... bản thân anh.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.
Hương khẽ thì thầm: “Vậy đừng sợ nữa.”
Và rồi, nụ hôn đầu tiên xảy ra – không toan tính, không chuẩn bị. Chỉ là một cú va chạm nhẹ, nhưng đầy bão tố trong lòng mỗi người.
Môi họ chạm nhau. Không vội vã. Không cuồng nhiệt. Mà chậm rãi, run rẩy – như thể cả hai đang bước qua ranh giới cuối cùng.
Sau nụ hôn, cả hai ngồi im lặng. Không ai nói gì. Không ai dám nhìn vào mắt nhau.
Minh đứng dậy trước. Anh cầm lon bia bỏ vào thùng rác, rồi quay lại, ánh mắt dịu đi:
“Hương... Anh xin lỗi.”
Cô cười buồn. “Anh hối hận rồi à?”
“Anh không nên để điều đó xảy ra.”
Cô đứng dậy, mắt ráo hoảnh. “Chúng ta đều không nên. Nhưng lại muốn.”
Minh nhìn cô rất lâu. Rồi anh chỉ nói một câu trước khi đi vào phòng:
“Đừng để cảm xúc khiến em đánh mất bản thân.”
Cánh cửa đóng lại.
Hương đứng đó, một mình, giữa căn phòng nửa tối nửa sáng. Tay cô vẫn còn cảm giác ấm nóng nơi anh từng chạm vào. Môi cô vẫn còn run. Nhưng tim... thì nghẹn.
Đường ranh giới đã vượt qua rồi. Cô biết. Anh biết. Nhưng chưa ai sẵn sàng gọi tên điều đó.