Sáng hôm sau, ánh nắng vàng nhạt rọi xuyên qua rèm cửa, len lỏi vào từng ngóc ngách trong căn hộ. Hương tỉnh dậy, đầu hơi nhức vì bia, lòng còn nặng hơn cả cơn say chưa kịp tan.
Cô nằm trên giường thật lâu, mắt mở trừng nhìn trần nhà, tay vẫn khẽ chạm lên môi – nơi đêm qua vừa trải qua một cơn động đất nhẹ, nhưng để lại dư chấn dài dai dẳng. Cô không biết gọi nụ hôn đó là gì. Một phút yếu lòng? Một cái trượt chân? Hay là một tín hiệu rõ ràng cho một mối quan hệ đang bắt đầu biến dạng?
Cô bước ra khỏi phòng, chậm rãi, thận trọng như một kẻ có lỗi. Minh đã đi làm. Bàn ăn được dọn sẵn – một phần bánh mì trứng và một ly sữa đặt ngay ngắn. Bên cạnh là mảnh giấy nhỏ, gọn gàng:
“Anh đi làm sớm. Ăn sáng đi.
– Minh.”
Chỉ ba dòng chữ, nhưng làm tim cô nhói lên. Bởi lẽ… nó quá bình thản. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra đêm qua. Như thể nụ hôn ấy không tồn tại.
Cô không biết nên vui hay buồn vì điều đó.
Cả ngày hôm đó, Hương trốn trong phòng, nằm lướt mạng, xem phim, thậm chí mở lại ảnh cũ của gia đình để xua tan cảm giác hỗn loạn trong lòng. Nhưng không cách nào thoát ra được khỏi suy nghĩ: Tại sao anh lại im lặng? Tại sao không nói gì? Tại sao lại để mọi thứ trôi đi như thể chưa từng?
Tối hôm đó, Minh về. Không khí trong nhà trở nên căng như dây đàn. Họ chạm mặt nhau ở hành lang, ánh mắt va vào nhau trong một khoảnh khắc – rồi cả hai đều quay đi, giả vờ như không có chuyện gì.
Hương ngồi xuống bàn ăn, đẩy nhẹ chiếc muỗng trong bát canh mà cô không hề động đến. Minh cũng không nói gì. Cả hai đều biết, chỉ cần một trong hai mở miệng, tất cả sẽ vỡ ra.
Nhưng rồi, Hương không chịu được nữa. Cô buông đũa xuống, nhìn thẳng vào anh.
“Anh định im lặng hoài vậy à?”
Minh ngẩng lên, mắt anh sâu và tĩnh. “Anh nghĩ… tốt nhất là nên như vậy.”
“Vì sao?” Giọng cô bắt đầu cao hơn. “Vì anh thấy có lỗi? Hay vì anh thấy em là sai?”
“Không, Hương. Không phải em sai.” Minh thở dài, như đang chống lại chính mình. “Chỉ là… mối quan hệ này, nếu cứ tiếp tục, chúng ta đều không thắng.”
“Em không cần thắng. Em chỉ muốn biết... cảm giác của anh. Anh có… thấy gì không?”
Minh lặng thinh. Trong giây lát, không khí như đóng băng. Rồi anh đứng dậy, rời khỏi bàn ăn.
Hương ngồi đó, nước mắt chực trào. Cô ghét mình yếu đuối. Ghét anh trốn tránh. Nhưng hơn hết, cô sợ — sợ cảm giác mình là người duy nhất đắm chìm trong mối tình không tên này.
Hôm sau, Hương quyết định dọn dẹp phòng khách. Cô kéo ngăn tủ dưới bàn làm việc của Minh ra để tìm chổi lông – thì một chiếc hộp nhỏ rơi ra. Là một chiếc hộp gỗ màu nâu, có khóa nhưng không chốt.
Hương định đặt nó lại, nhưng rồi… như một phần trong cô bị thúc đẩy bởi nỗi tò mò, cô mở ra.
Bên trong là những bức ảnh – không phải của Minh và vợ, mà là… ảnh một bé gái. Có khoảng mười tấm, từ khi bé còn bế ngửa đến lúc tập đi, rồi mặc đồng phục mẫu giáo. Có cả những bức ảnh được in từ camera lớp học – ghi lại khoảnh khắc cô bé ngủ trưa, chơi búp bê, hay vẽ tranh.
Ở dưới cùng là một bức thư, nét chữ nguệch ngoạc non nớt:
“Con nhớ ba. Mẹ nói ba bận. Nhưng con vẫn chờ.
Con vẽ tặng ba hình ngôi nhà. Có ba, có mẹ, có con.
– Annie”
Tay Hương run lên. Cô khẽ buông lá thư xuống. Trong khoảnh khắc đó, cô hiểu — vì sao Minh luôn giữ khoảng cách.
Anh không chỉ mang theo vết thương từ cuộc hôn nhân tan vỡ, mà còn đang mang theo một người con gái nhỏ luôn hướng về anh, dù cách cả nửa vòng Trái Đất.
Hương ngồi bệt xuống đất. Cảm xúc trong cô bị xáo trộn – tội lỗi, thương cảm, xót xa, và… giằng xé. Tình cảm giữa cô và anh chưa kịp gọi tên, đã phải đối mặt với một ngã rẽ khó chấp nhận.
Tối hôm đó, Minh về. Hương không ra mở cửa, chỉ ngồi lặng trong phòng. Đến tận khuya, cô mới gõ nhẹ cửa phòng anh.
“Anh còn thức không?”
Giọng Minh vang lên phía trong. “Ừ. Vào đi.”
Hương bước vào. Trên tay cô là bức thư của Annie – cô đặt nó lên bàn.
Minh nhìn thấy, sắc mặt anh khựng lại. “Em… mở hộp đó?”
“Em xin lỗi.” Cô nghẹn. “Nhưng... giờ thì em hiểu.”
Minh ngồi thẳng dậy. Ánh mắt anh dừng trên nét mặt cô, rồi dịu xuống. “Con bé là lý do lớn nhất khiến anh không dám yêu ai. Không dám vướng bận. Không dám... yếu lòng.”
“Anh sợ con bé tổn thương?”
“Anh sợ bản thân mình không xứng đáng làm người cha.” Anh cười buồn. “Một người từng thất bại trong hôn nhân, từng chọn cách rời đi thay vì chiến đấu... thì có quyền gì để yêu lại?”
Hương bước đến, ngồi xuống cạnh anh.
“Anh có thể không hoàn hảo. Nhưng anh không đơn độc. Và… em chưa từng nghĩ tình cảm của mình là sai.”
Minh nhìn cô, lần đầu tiên không né tránh. Ánh mắt anh có lửa – thứ lửa ẩn sau nhiều lớp tro tàn, cuối cùng cũng rực lên.
“Anh chỉ sợ… nếu anh lỡ bước thêm một lần, sẽ kéo em theo xuống vực.”
Hương cười khẽ. “Em không sợ rơi. Chỉ sợ anh không nắm tay em.”
Và lần này, khi bàn tay cô chạm vào tay anh, Minh không rút lại nữa.
Họ ngồi đó, lặng lẽ. Không còn lời biện minh. Không còn ranh giới. Chỉ có hai con người đang học cách đối mặt với cảm xúc thật – dù có thể đầy đau đớn ở phía trước.