Chuyện tình ngang trái

Chương 7: Sự thật không lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm hôm ấy, Hương và Minh như bước sang một vùng đất khác. Họ không còn giấu giếm ánh mắt dành cho nhau, không còn né tránh khi tay chạm tay, không còn lảng tránh chuyện đã xảy ra. Nhưng cũng không ai dám gọi tên mối quan hệ giữa họ.

Nó lửng lơ. Lặng lẽ. Và đầy rủi ro.

Mỗi sáng, Minh đều đặt sẵn bữa ăn sáng cho cô. Khi đi làm về, anh sẽ hỏi nhẹ nhàng: “Em ăn gì chưa?” Hoặc đơn giản chỉ ngồi cùng cô bên ban công, nhìn xuống phố. Không cần nhiều lời. Sự hiện diện của anh, trầm tĩnh và kiên nhẫn, khiến lòng cô mềm ra mỗi ngày.

Cô từng nghĩ: có lẽ, hạnh phúc không phải là được yêu một cách ồn ào, mà là có ai đó âm thầm… ở bên mình.

Cho đến một ngày…


Hôm đó là thứ Bảy. Minh được nghỉ, còn Hương ra ngoài với bạn. Một người bạn cũ từ đại học – Trang, cô gái mê ăn vặt và luôn có "giác quan thứ sáu" với chuyện tình cảm.

Họ ngồi ở một quán cà phê trên đường Trần Hưng Đạo. Trang nghiêng đầu nhìn Hương một lúc, rồi bất ngờ hỏi:

“Mày đang yêu đúng không?”

Hương suýt sặc cà phê. “Sao mày biết?”

“Trông mày khác lắm. Ánh mắt như... đang cười. Da thì đẹp ra, tóc cũng mềm hơn. Mày mà nói không yêu ai thì tao đập đầu vào cột điện.”

Hương cười, không phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định. Cô biết mình không thể kể – vì chính cô cũng chưa rõ mình đang ở đâu trong mối quan hệ này.

Trang nhìn cô chằm chằm, rồi hạ thấp giọng: “Có phải là... cái anh Minh không?”

Hương giật mình. “Sao mày biết?”

“Lần trước tao gặp mày ở trung tâm thương mại. Mày đi với anh ấy, nhìn hai người y như vợ chồng mới cưới. Mà anh đó đẹp trai thật. Chững chạc, đàn ông, lịch sự... nhưng có một điều...”

Hương bỗng thấy tim mình chùng xuống. “Điều gì?”

Trang nhìn quanh rồi thì thào: “Tao nghĩ anh đó chưa ly dị. Tao từng thấy ảnh của ảnh xuất hiện trên Facebook của một cô gái – chắc là vợ. Người ta để trạng thái ‘đã kết hôn’. Mà bài đăng mới cách đây chưa tới một tuần.”


Hương ngồi chết lặng. Tay cô nắm chặt ly cà phê. Trái tim như vừa bị ai đó bóp nghẹt.

Cô không muốn tin. Không thể tin.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, cô không nhìn thấy Minh đâu. Trong lòng bồn chồn, cô mở laptop, tìm kiếm tên vợ cũ của Minh mà cô từng nghe loáng thoáng trong cuộc trò chuyện trước đây. Chỉ mất chưa tới năm phút – Facebook người phụ nữ đó hiện ra, công khai trạng thái: “Married to Minh Lê.”

Ngay phía dưới là một bức ảnh chụp gia đình – có Minh, có cô ấy, và bé Annie. Ảnh chụp ở một công viên tại Úc. Rõ ràng là ảnh mới, vì Annie đang đeo balo mới, kiểu dáng mùa hè 2025.

Hương ngồi im rất lâu. Cảm giác vừa tủi thân, vừa giận, vừa hụt hẫng như sóng trào liên tục táp vào lòng ngực.

Minh đã nói rằng anh và vợ cũ đã ly thân. Nhưng… có ly thân nào lại đăng ảnh gia đình chung cách đây chưa tới một tuần?


Khi Minh về, trời đã gần mười giờ tối. Anh mở cửa, giật mình khi thấy Hương ngồi ngoài phòng khách, mắt đỏ hoe, tóc rối.

“Em chưa ngủ à?”

Hương nhìn thẳng vào anh. “Anh chưa ly dị.”

Minh đứng khựng. Câu nói ấy – không to, không oán trách, nhưng như một lưỡi dao bén lạnh lẽo lướt qua tim cả hai.

Anh nuốt khan, bước chậm lại. “Hương…”

“Anh định giấu em đến bao giờ?” – Giọng cô nghèn nghẹn. “Hay là… anh cũng không định nói?”

Minh kéo ghế, ngồi xuống. Hai tay anh đặt lên đùi, đan vào nhau thật chặt. Gương mặt anh u ám như thể trời sắp mưa.

“Anh xin lỗi.” – Anh nói.

“Em không cần lời xin lỗi.” – Hương siết tay. “Em cần sự thật.”

Minh thở dài. “Anh và cô ấy không còn sống chung đã hơn hai năm. Nhưng… đúng là chưa làm thủ tục ly hôn. Cô ấy sống bên Úc, và… cả hai đều chưa có quyết định rõ ràng.”

“Thế còn ảnh gia đình? Trạng thái kết hôn? Anh giải thích sao?”

Minh im lặng. Rất lâu.

Cuối cùng anh nói: “Lần vừa rồi anh sang Úc thăm con. Cô ấy muốn chụp ảnh để bé Annie có cảm giác gia đình vẫn nguyên vẹn. Anh không dám từ chối.”

“Còn trên mạng xã hội? Tại sao không gỡ trạng thái kết hôn?”

“Anh không dùng Facebook. Anh không để ý. Và... một phần anh cũng không muốn con bé nhìn thấy ba mẹ ‘chia tay’ trên mạng xã hội.”


Cả hai rơi vào im lặng. Không còn gì để nói nữa.

Cuối cùng, Hương đứng dậy, đi thẳng về phòng. Trước khi khép cửa, cô nói:

“Em không trách anh. Nhưng em cần thời gian để biết... mình đang là ai trong cuộc đời anh.”

Cánh cửa đóng lại – không mạnh, nhưng nặng như một bức tường đổ sập.

Đêm đó, Hương không ngủ.

Cô nằm trân trân nhìn trần nhà, trái tim rối bời.

Hóa ra thứ khiến mối tình này đau đớn không phải là sự cấm kỵ, mà là... sự lưng chừng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!