Chuyện tình ngang trái

Chương 8: Khi người ta rời xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai ngày sau buổi tối Hương biết được sự thật, không ai nói với ai thêm lời nào. Minh vẫn đi làm, vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô. Nhưng mỗi lần về, ánh mắt anh luôn dừng rất lâu trước cánh cửa phòng Hương đã khép kín.

Không có một lời trách cứ. Không có một câu hỏi. Nhưng chính sự im lặng đó khiến lòng Minh bồn chồn.

Anh biết… sự bình yên ấy là khởi đầu của một cơn bão.


Buổi sáng ngày thứ ba, Minh thức dậy như thường lệ, bước ra bếp. Bàn ăn trống trơn. Không thấy ly sữa quen thuộc mà Hương hay để lại mỗi khi dậy sớm. Cô không nằm trong phòng. Tủ giày trống.

Anh mở tủ lạnh – một tờ giấy dán ngay ngắn bên trong, viết bằng nét chữ quen thuộc, nhỏ, gọn:

“Em dọn ra ngoài vài hôm.
Cần khoảng không để suy nghĩ.
Đừng tìm em, em ổn.
– H.”

Minh đứng chết lặng trước cánh tủ lạnh mở toang. Gió từ máy lạnh thổi nhẹ vào gáy anh lạnh buốt. Anh cầm tờ giấy, mắt dán chặt vào ba dòng chữ ngắn ngủi mà như một bản án treo lơ lửng trên đầu mình.

Hương đã rời đi.

Không một lời từ biệt, không một giọt nước mắt, không tiếng gõ cửa nào lúc nửa đêm. Chỉ là sự biến mất, lặng lẽ… đến tàn nhẫn.


Suốt cả ngày hôm đó, Minh không thể làm việc. Mọi bản vẽ trước mặt đều trở nên vô nghĩa. Mọi cuộc gọi khách hàng đều nhạt nhẽo.

Anh không quen cảm giác căn nhà vắng bóng cô. Những chiếc dép để lệch nhau, mùi dầu gội hoa nhài thoảng từ phòng tắm, tiếng hát vu vơ trong bếp, cả đống áo phơi không bao giờ gấp gọn… giờ đều đã biến mất.

Một căn hộ ngăn nắp. Một cuộc sống trật tự.

Nhưng… trống rỗng.

Tối hôm đó, Minh ngồi ở ban công, nhìn xuống con đường phía dưới. Lần đầu tiên, anh uống rượu đến cạn chai. Và lần đầu tiên, anh để nước mắt rơi.

Không ai thấy. Không ai biết. Nhưng Minh biết… mình vừa để mất một người không nên để mất.


Về phần Hương, cô thuê tạm một căn phòng nhỏ trong khu trọ gần cầu Nguyễn Văn Cừ – nơi ngày xưa cô từng ở khi mới lên Sài Gòn học đại học. Phòng nhỏ, tường cũ, máy quạt kêu ro ro, nhưng lại khiến cô thấy nhẹ nhõm.

Cô cần lùi lại.

Cần khoảng trống để phân định lại ranh giới – giữa yêu thương và mù quáng, giữa cảm xúc và tự tôn, giữa một người đàn ông chưa dứt khoát… và một người con gái không thể chờ mãi.

Ngày đầu tiên, cô chỉ ngủ. Ngủ vùi như để quên đi tất cả.

Ngày thứ hai, cô đi siêu thị, mua vài gói mì, chai nước lọc và hộp khăn giấy – chuẩn bị cho những đêm có thể bật khóc.

Ngày thứ ba, cô mở lại máy tính, bắt đầu gửi CV xin việc làm thêm.

Ngày thứ tư, cô viết một dòng status trên mạng xã hội, không tag ai:

"Có những mối quan hệ không đúng người, không đúng thời điểm, cũng không sai. Chỉ là… không đủ."

Dưới dòng đó, chỉ có hai lượt thả tim. Không ai bình luận.

Nhưng đêm đó, điện thoại cô hiện lên một tin nhắn:

Minh: “Anh biết em đang ở đâu. Nhưng anh tôn trọng em.
Khi nào em muốn về, anh vẫn giữ nguyên chỗ của em trong nhà.
Và… trong tim anh.”

Cô không trả lời.

Không phải vì giận. Mà vì… nếu trả lời, cô sợ mình sẽ khóc.


Một tuần sau.

Hương nhận được cuộc gọi từ mẹ cô ở Mỹ. Giọng mẹ đầy lo lắng:

– “Con không sao chứ? Mẹ nghe người quen nói con dọn ra khỏi chỗ Minh rồi?”

Hương ngạc nhiên. “Ai nói với mẹ?”

– “Một người bạn của ba. Họ theo dõi tụi con trên Facebook. Con với Minh có chuyện gì sao?”

Hương im lặng. Cô không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật.

– “Con gái à. Mẹ chỉ mong con không để trái tim mình rơi vào nơi không chắc chắn. Người như Minh… mẹ hiểu, nhưng con còn trẻ, còn cả tương lai trước mắt. Đừng vì một cơn cảm xúc mà đánh mất mình.”

Hương chỉ thở dài, rồi cúp máy.

Cô hiểu, không ai ủng hộ mối tình này. Không ai chấp nhận. Cô và Minh – không chỉ cách biệt tuổi tác, còn mắc kẹt giữa danh nghĩa anh-em, giữa dư âm của cuộc hôn nhân cũ chưa dứt, và ánh nhìn định kiến của xã hội.

Nhưng... tình cảm đâu phải điều có thể chọn lựa bằng lý trí?


Tối hôm đó, cô về phòng trọ, vừa đặt lưng xuống đã nghe tiếng gõ cửa. Một gã hàng xóm phòng bên, say rượu, đứng loạng choạng:

– “Em gái… uống với anh một ly cho vui đi…”

Hương hoảng hốt, đóng mạnh cửa, tim đập loạn. Gã vẫn gõ cửa một lúc, miệng lảm nhảm, đến khi chủ trọ phải ra nhắc nhở mới chịu rời đi.

Cô ngồi thụp xuống sau cánh cửa, tay ôm gối. Lần đầu tiên sau một tuần, cô bật khóc.

Bỗng nhiên… cô thấy nhớ Minh đến điên cuồng.

Nhớ ánh mắt nghiêm khắc. Nhớ những cái chạm tay nhẹ nhàng. Nhớ cả tiếng thở dài của anh lúc mệt mỏi, và cách anh để lại ly sữa mỗi sáng dù không nói lời nào.

Và rồi, đúng lúc đó, điện thoại cô sáng lên:

Minh: “Anh biết có thể em chưa sẵn sàng tha thứ. Nhưng... nếu em cảm thấy mệt, hãy quay về.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!