Sáng hôm sau, văn phòng NovaCorp nhộn nhịp hơn hẳn. Linh Chi vừa bước vào thang máy đã thấy Hạ Vy đứng đó, tay cầm tập hồ sơ dày, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút tinh nghịch mà chỉ Linh Chi mới nhận ra.
“Hôm nay cô đã chuẩn bị kỹ chứ?” Hạ Vy hỏi, giọng vẫn nghiêm túc nhưng ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú.
“Dạ, em đã chuẩn bị hết rồi ạ… hy vọng sẽ không làm phiền chị nữa,” Linh Chi trả lời, vừa nói vừa cười e thẹn, tay nắm chặt cốc cà phê để không bị trượt tay như hôm trước.
Cuộc họp buổi sáng bắt đầu, nhưng lần này, lại phát sinh sự cố ngoài dự kiến. Một nhóm khách hàng quan trọng từ đối tác lớn bất ngờ xuất hiện sớm hơn dự kiến, khiến mọi nhân viên bối rối. Linh Chi, vừa lo vừa muốn thể hiện tốt, nhanh chóng mở laptop chuẩn bị thuyết trình. Nhưng khi màn hình bật lên, slide hiển thị nhầm nội dung: thay vì số liệu marketing là biểu đồ tài chính phức tạp, khiến cả phòng cười ngượng.
Hạ Vy ngay lập tức đứng lên, cười khẽ, hỗ trợ Linh Chi điều chỉnh tình huống: vừa hướng dẫn cô nói năng lưu loát, vừa tạo ấn tượng chuyên nghiệp với khách hàng. Cả phòng họp ngạc nhiên, vừa thấy Linh Chi vụng về nhưng vẫn linh hoạt, vừa thấy Hạ Vy điềm tĩnh mà uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng.
Sau buổi họp, Linh Chi và Hạ Vy đi ăn trưa cùng nhau. Trên đường đi, Linh Chi không ngừng nhắc lại những sai sót của bản thân, còn Hạ Vy liên tục trấn an cô bằng những lời nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, tạo nên không gian ấm áp, khiến Linh Chi cảm giác trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Khi đến quán, họ chọn một góc riêng tư, nơi không gian vừa đủ để trò chuyện thoải mái. Hạ Vy nhìn Linh Chi, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày: “Cô luôn làm mọi thứ rối rắm nhưng… thật sự thú vị. Không ngờ cô lại có thể khiến người khác cười nhiều như vậy.”
Linh Chi đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui. “Em… em chỉ muốn mọi thứ suôn sẻ thôi, nhưng dường như càng cố thì lại càng rối…” cô lí nhí.
Hạ Vy khẽ mỉm cười, đặt tay lên tay Linh Chi, ánh mắt ấm áp: “Không sao, chỉ cần cô là chính mình, mọi thứ khác đều có thể xử lý. Và cô biết không, tôi… thích cái cách cô khiến mọi chuyện trở nên sống động như thế.”
Linh Chi tim đập mạnh, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc trào dâng. Cô nhận ra rằng Hạ Vy không chỉ là người đồng nghiệp nghiêm túc, mà còn là người cô dần nảy sinh tình cảm, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp.
Những ngày sau, cả hai tiếp tục phối hợp công việc. Mỗi tình huống hài hước, bất ngờ hay va chạm nhỏ trong văn phòng đều trở thành cơ hội để họ hiểu nhau hơn, tạo ra những khoảnh khắc gần gũi tình cảm, vừa ngọt ngào vừa vui nhộn. Linh Chi dần học cách bình tĩnh, còn Hạ Vy cũng bộc lộ những nét mềm mại ít thấy, khiến mối quan hệ giữa họ ngày càng sâu sắc.
Kết thúc ngày làm việc, Linh Chi đứng trước cửa sổ nhìn ra thành phố, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc mềm mại, lòng đầy cảm giác lạ: công việc vất vả, cuộc sống bận rộn, nhưng nhờ Hạ Vy, những ngày tháng nơi văn phòng giờ đây vừa căng thẳng vừa đầy niềm vui và tình cảm ấm áp.