Buổi chiều hôm ấy, văn phòng NovaCorp vẫn rộn ràng với tiếng điện thoại, tiếng gõ bàn phím và những cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa các đồng nghiệp. Linh Chi sau buổi họp buổi sáng cảm thấy vừa mệt vừa hứng khởi, tim vẫn còn đập nhanh vì ánh mắt và nụ cười dịu dàng của Hạ Vy. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào các dự án đang chờ xử lý, nhưng mọi suy nghĩ lại quay về những khoảnh khắc buổi sáng.
Hạ Vy cũng không thoát khỏi cảm giác vừa bối rối vừa thích thú. Trưởng phòng tài chính vốn nghiêm nghị, luôn giữ nguyên tắc và logic, nhưng trước Linh Chi, cô cảm thấy những rào cản nghiêm túc dần tan biến. Cô quyết định rằng buổi chiều này sẽ tìm cách trò chuyện nhiều hơn với Linh Chi, vừa để kiểm tra tiến độ công việc, vừa để hiểu rõ cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình.
Khi nghỉ giữa giờ, Linh Chi mang theo tập hồ sơ đi ra khu vực cà phê nhỏ bên trong tòa nhà. Hạ Vy nhìn thấy, liền theo sau, tạo cơ hội cho hai người có thời gian trò chuyện riêng tư. Quán cà phê nhỏ không quá đông, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua cửa kính, tạo không gian vừa ấm áp vừa yên tĩnh.
“Cô đã ăn trưa chưa?” Hạ Vy hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng hơn mọi khi.
“Dạ… em chỉ kịp uống nước thôi ạ. Hôm nay bận rộn quá,” Linh Chi trả lời, mắt nhìn Hạ Vy với vẻ lo lắng nhưng cũng đầy tin tưởng.
Hạ Vy mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Linh Chi: “Cô không cần lo, tôi sẽ giúp cô sắp xếp mọi thứ. Và… chúng ta có thể cùng nhau nghỉ ngơi một chút. Chỉ là vài phút thôi.”
Linh Chi đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Vy lại dịu dàng đến thế. Cả hai ngồi xuống bàn, nhâm nhi tách cà phê, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong văn phòng, về dự án, về đồng nghiệp và cả những điều Linh Chi thường vụng về nhưng hài hước. Từng câu chuyện nhỏ khiến họ cười vang, vừa gần gũi vừa thoải mái, tạo ra không khí ấm áp và thân mật hiếm có.
Trong lúc Linh Chi cười ngượng, Hạ Vy khẽ chạm tay vào tay cô, như một cử chỉ tình cảm tinh tế, đầy ý nhị nhưng đủ khiến trái tim Linh Chi rung động. Linh Chi nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy, cảm giác vừa e dè vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc bên Hạ Vy đều khiến cô muốn gần gũi hơn, chia sẻ nhiều hơn, không chỉ là công việc mà còn là cảm xúc, niềm vui và cả những giây phút riêng tư ấm áp.
Sau khi nghỉ ngơi xong, cả hai trở về văn phòng, nhưng dường như không khí đã thay đổi. Đồng nghiệp xung quanh vẫn bận rộn với công việc, nhưng Linh Chi và Hạ Vy luôn tìm cách nhìn nhau, trao cho nhau những nụ cười nhỏ, những ánh mắt đầy ẩn ý. Mỗi lần va chạm, mỗi cử chỉ vô tình đều trở thành cơ hội để tình cảm của họ phát triển, một cách tự nhiên nhưng không thể phủ nhận.
Chiều hôm đó, Linh Chi nhận được một email nhầm từ phòng tài chính. Nội dung khiến cô giật mình, nhưng Hạ Vy kịp thời xuất hiện, giải thích và xử lý tình huống. Trong khoảnh khắc giải thích, cả hai đứng gần nhau, ánh mắt chạm nhau một cách tự nhiên, tạo nên cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp. Linh Chi cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng nhanh, và cô biết rằng tình cảm dành cho Hạ Vy đang dần trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết.
Khi tan làm, cả hai rời văn phòng cùng nhau. Trên đường đi, Linh Chi liên tục ngập ngừng, còn Hạ Vy thì luôn quan sát cô với ánh mắt dịu dàng. Cả hai không nói nhiều, nhưng sự im lặng giữa họ lại chứa đầy cảm xúc, một sợi dây vô hình kéo họ gần nhau hơn. Ánh hoàng hôn chiếu qua tòa nhà, ánh sáng rực rỡ nhưng lại dịu dàng, phản chiếu lên mái tóc và gương mặt của cả hai, khiến khoảnh khắc trở nên hoàn hảo, vừa hài hước vừa lãng mạn, vừa gần gũi tình cảm.
Buổi tối, Linh Chi nằm trên giường, lòng đầy những suy nghĩ về Hạ Vy, về những phút giây hôm nay. Cô biết rằng mối quan hệ này sẽ còn nhiều thách thức trong môi trường văn phòng, nhưng cô cũng nhận ra rằng những khoảnh khắc như thế, những cử chỉ gần gũi và tiếng cười, chính là điều quý giá nhất mà cô từng trải qua.