Đám cưới thứ hai của Minh Khang diễn ra trong im lặng. Không hoa, không phông rạp, không khách mời. Chỉ có anh, Trà My, vài người thân bên nhà gái và một bàn ký tên đơn sơ tại phường. Diễn ra sau đám cưới đầu tiên chỉ đúng… mười tám ngày.
Trà My không cần lễ cưới rình rang. Cô chỉ yêu cầu một tờ giấy đăng ký kết hôn có chữ ký của anh. “Không cần ai chứng kiến. Em chỉ cần pháp luật ghi nhận em là vợ anh. Vậy là đủ,” cô nói bằng giọng bình thản như người đã quá quen với sự lặng lẽ.
Khang ngồi bên cạnh My, ký tên lên giấy tờ với trái tim nặng trĩu. Khi bút chạm giấy, anh cảm giác như vừa ký bản án cho chính cuộc đời mình. Bản án của một người đàn ông sống cùng lúc với hai người phụ nữ, hai mái nhà, và hai đứa con chưa chào đời.
Ngay sau khi ký tên, My không về căn hộ của Khang. Thay vào đó, cô dọn vào một căn hộ chung cư nhỏ ở quận 2 – nơi Khang thuê riêng cho cô. Một nơi đủ xa để không đụng mặt vợ đầu, nhưng đủ gần để anh có thể ghé qua vài lần mỗi tuần. Anh cũng thuê hẳn một người giúp việc riêng để lo cho My suốt thai kỳ. Mọi thứ đều sắp xếp chỉn chu, ngăn nắp – như cách anh thiết kế một căn hộ mẫu.
Với Diệp, Khang vẫn cố tỏ ra là người chồng trách nhiệm. Anh về nhà đều đặn, chăm sóc vợ bầu chu đáo, dỗ dành cô bằng những bữa tối ấm cúng và những lời hứa ngọt ngào:
— “Chỉ cần em khỏe, con khỏe… mọi thứ anh lo hết.”
— “Anh chỉ bận công việc thôi. Dự án cuối năm đang nhiều quá.”
— “Tháng tới mình đi khám thai tổng quát nhé, anh xin nghỉ làm một buổi.”
Diệp tin. Không phải vì ngây thơ, mà vì cô không nghĩ một người đàn ông từng quỳ gối xin cưới cô lại đủ can đảm phản bội mình… chỉ sau vài tuần.
Còn Trà My, cô không hỏi anh về Diệp. Cô cũng không cần biết. Với cô, Khang đã là chồng hợp pháp. Vậy là đủ.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Cuộc sống hai mặt bắt đầu như một ván cờ đánh với chính lương tâm. Mỗi buổi sáng, Khang dậy lúc 5 giờ, rời nhà trước khi Diệp thức giấc, để đến với My dùng bữa sáng cùng cô rồi quay lại công ty trước 8 giờ. Giữa giờ làm, anh tranh thủ ghé hiệu thuốc mua vitamin cho người này, rồi nhắn tin dỗ dành người kia.
Anh chia tuần thành hai nửa: Ba ngày ngủ với Diệp, ba ngày ngủ với My, còn Chủ nhật thì… viện cớ đi công trình tỉnh.
Điện thoại anh luôn ở chế độ im lặng. Mỗi khi nhận cuộc gọi, anh phải kiểm tra tên người gọi kỹ càng. Những cuộc gọi trùng giờ từ hai người phụ nữ khiến anh như đi trên dây giữa vực thẳm. Một lời nói dối nhỏ có thể kéo theo cả chuỗi bi kịch.
Một buổi tối nọ, khi đang ăn tối cùng My tại căn hộ quận 2, điện thoại anh đổ chuông – là Diệp.
— “Alo, em nghe đây…” – giọng Diệp vang lên lo lắng.
— “Anh… về muộn chút nha. Khách hàng dời giờ hẹn, chắc phải 10h anh mới xong.”
— “Anh ăn gì chưa?”
— “Chưa, nhưng không sao, lát anh ăn với khách.”
Khang tắt máy, định thở phào thì quay sang thấy ánh mắt Trà My nhìn anh trân trân.
— “Lại nói dối vợ à?”
— “Anh… anh không muốn cô ấy biết.”
— “Em đâu có đòi hỏi điều gì. Nhưng cũng không thích mình là lý do để anh sống giả dối.”
Khang im lặng. Lần đầu tiên trong suốt tháng qua, My bộc lộ sự mệt mỏi trong ánh mắt.
Sự dối trá cứ thế chồng chất. Những lần trùng lịch khám thai. Những tin nhắn phải xóa ngay sau khi đọc. Những buổi tối anh ngồi một mình trong xe, giữa hai ngả đường, không biết nên về nhà nào trước.
Cuối tháng, Diệp phát hiện dấu hiệu dọa sảy thai. Bác sĩ yêu cầu phải nghỉ làm, hạn chế đi lại, cần chồng chăm sóc thường xuyên hơn. Khang hoãn hết lịch họp để đưa cô nhập viện. Suốt ba ngày, anh thức trắng, chăm từng viên thuốc, từng bữa ăn. Diệp xúc động rơi nước mắt:
— “Có anh bên cạnh, em thấy yên tâm lắm…”
Cùng lúc ấy, Trà My nhắn tin liên tục.