Ngày thứ ba của dự án, không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Nhi bước vào với một tệp hồ sơ dày, ánh mắt tập trung nhưng trong lòng vẫn còn ám ảnh bởi những trận cãi vã trước đó với Nam. Cô biết rằng hôm nay, mọi thứ sẽ không hề dễ dàng.
Nam đã có mặt trước, đứng cạnh bảng trắng, nét mặt nghiêm nghị. Anh cầm bút, đôi mắt sắc như dao, liếc nhìn từng đồng nghiệp. Khi nhìn thấy Nhi bước vào, anh gật nhẹ:
“Đúng giờ. Chúng ta có nhiều việc phải làm, không nên lãng phí thời gian.”
Nhi mỉm cười nhạt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… em đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu.”
Cuộc họp bắt đầu. Nam phân công nhiệm vụ, giải thích chi tiết từng hạng mục. Khi đến phần của Nhi, cô trình bày phương án cải tiến mà cô đã chuẩn bị.
“Em nghĩ rằng nếu chúng ta điều chỉnh một số bước trong quy trình, sẽ tiết kiệm thời gian và giảm sai sót,” Nhi nói, giọng tự tin hơn hôm trước.
Nam nhíu mày, bước đến bảng trắng, viết ra các số liệu và phân tích: “Ý tưởng của cô… về lý thuyết thì đúng, nhưng trên thực tế, có nhiều yếu tố không thể bỏ qua. Nếu triển khai theo cách này, chúng ta sẽ gặp rủi ro lớn.”
Nhi nắm chặt tay, không ngần ngại phản biện: “Nhưng anh Nam, em đã xem xét các yếu tố rủi ro và có phương án dự phòng. Nếu chúng ta chỉ làm theo cách cũ, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian và chi phí.”
Nam nhìn thẳng vào mắt cô, giọng hơi gay gắt: “Cô vẫn còn non kinh nghiệm. Tôi không phản đối ý tưởng của cô, nhưng cần thực tế hơn. Không phải mọi thứ đều lý tưởng như cô nghĩ.”
Nhi cảm thấy một chút bực bội nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh: “Em hiểu… nhưng em nghĩ, nếu chúng ta thử cách này, kết quả sẽ khả quan hơn.”
Một khoảng im lặng bao trùm cả phòng họp. Đồng nghiệp nhìn họ với ánh mắt vừa tò mò vừa e dè. Có vẻ như trận “đối đầu” giữa Nhi và Nam đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Sau khi tranh luận, Nam thở dài, giọng dịu đi: “Được, tôi sẽ cho cô thử… nhưng nếu không hiệu quả, cô phải chấp nhận thay đổi.”
Nhi gật đầu, tim hơi nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc đó, một đồng nghiệp lên tiếng: “Thế còn phương án thay thế? Chúng ta cần đảm bảo tiến độ.”
Nam liếc Nhi, ánh mắt như thách thức: “Cô chịu trách nhiệm chính. Tôi tin cô có thể làm được.”
Nhi cảm thấy tim mình nhảy lên, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tin tưởng mà Nam dành cho cô – một niềm tin dù khó tính nhưng rất thật.
Buổi chiều, cả hai phải làm việc cùng nhau để triển khai các hạng mục thử nghiệm. Văn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ phím và tiếng thở dài khi gặp khó khăn. Nhi loay hoay với một số dữ liệu, Nam bước đến, cúi xuống nhìn:
“Để tôi giúp. Nếu cô làm theo cách này, sẽ nhanh hơn và chính xác hơn.”
Họ cùng thao tác, đôi tay chạm nhau khi trao đổi hồ sơ. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến Nhi cảm thấy hơi bối rối. Nhưng cô nhận ra rằng, dẫu khó tính và nghiêm nghị, Nam thực sự quan tâm đến kết quả công việc – và vô tình, cũng quan tâm đến cô.
Sau khi hoàn tất phần việc, Nam nheo mắt nhìn Nhi: “Không tệ đâu. Cô thực sự có khả năng hơn tôi nghĩ.”
Nhi mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa: “Cảm ơn anh… em cũng học được nhiều từ anh.”
Buổi tối, khi văn phòng vắng lặng, họ cùng nhau rà soát lại toàn bộ báo cáo, ánh sáng vàng của đèn bàn chiếu lên gương mặt hai người. Nam nhẹ nhàng:
“Cô làm tốt. Nếu tiếp tục như vậy, dự án chắc chắn thành công.”
Nhi nhìn anh, lòng bỗng dưng rung động: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức.”
Khoảnh khắc yên lặng ấy, dù chỉ là những hành động nhỏ – ánh mắt quan sát, bàn tay trao tài liệu, nụ cười thoáng qua – lại khiến họ cảm nhận được sự gần gũi lặng lẽ. Cả Nam và Nhi đều nhận ra rằng, dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng người kia đã bắt đầu chiếm một vị trí đặc biệt trong tim mình.
Khi rời văn phòng muộn, Nam quay lại nói với Nhi: “Ngày mai, cô nên chuẩn bị tinh thần… chúng ta sẽ gặp nhiều thử thách hơn nữa.”
Nhi cười nhẹ, mắt long lanh: “Em sẵn sàng. Anh cũng đừng quên… em sẽ luôn cố gắng để theo kịp anh.”
Họ bước ra ngoài, bóng họ in dài dưới ánh đèn đường. Không khí mát lạnh, nhưng trong lòng cả hai, một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa – dấu hiệu của một mối quan hệ đang âm thầm hình thành, giữa những cãi vã, thử thách, nhưng cũng đầy sức hút và lãng mạn.