chuyến xe bus số 13

Chương 3: Mẩu Giấy Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Tư, Khoa đứng ở trạm xe bus sớm hơn thường lệ, tay cầm máy ảnh, mắt đảo quanh như thể sợ bỏ lỡ điều gì. Từ hôm qua, mẩu giấy của Vy cứ ám ảnh anh. “Mai chụp tui góc khác nha,” cô viết, và Khoa, dù không muốn thừa nhận, đã mất cả tối nghĩ xem “góc khác” là góc nào. Anh lẩm bẩm: “Cô này lầy thiệt, làm tui căng thẳng hơn cả lúc bảo vệ đồ án.” Nhưng khóe miệng anh lại cong lên, như thể chờ đợi chuyến xe số 13 hôm nay là một sự kiện đặc biệt.

Xe bus đến, Khoa bước lên, chọn ghế giữa như hôm qua. Hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, thay vì áo thun nhàu nhĩ thường ngày, dù anh tự nhủ: “Chỉ là đổi gió thôi, không liên quan Vy.” Xe chạy qua hai trạm, Khoa bắt đầu lo, nghĩ thầm: “Cô ấy không lên à? Hay hôm nay nghỉ?” Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa xe: “Anh Khoa! Lại ngồi giữa, định chụp lén ai hả?”

Vy bước lên, hôm nay mặc áo khoác jeans rộng thùng thình, tay cầm ly trà sữa trân châu thay vì cà phê. Cô ngồi phịch xuống cạnh Khoa, làm anh chàng giật mình, suýt đánh rơi máy ảnh. “Tui… tui đâu có chụp lén! Tại cô bảo chụp góc khác, tui đang… nghiên cứu góc,” Khoa chống chế, giọng ngượng ngùng. Vy cười lớn, làm vài hành khách quay lại nhìn. “Nghiên cứu góc? Nghe như dân chuyên nghiệp ghê! Thôi, đưa máy ảnh đây, tui tự chụp cho nhanh!”

Khoa vội giơ tay ngăn. “Đừng, để tui! Nhưng mà… cô ngồi yên, đừng nhăn mũi nữa, tui chụp hỏng.” Vy làm mặt nghiêm túc giả vờ, nhưng chưa được năm giây đã phì cười. “Trời, anh khó tính ghê! Thôi, tui pose kiểu này nè.” Cô nghiêng đầu, để ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên mặt, tay cầm ly trà sữa giơ lên như quảng cáo. Khoa lắc đầu, nhưng vẫn nâng máy ảnh, bấm tách một cái. Tấm ảnh hiện lên, Vy trong ánh sáng vàng nhạt, nụ cười rạng rỡ như ánh đèn Sài Gòn ban đêm.

“Đẹp không? Đưa tui coi!” Vy nhướn người, gần đến mức Khoa ngửi thấy mùi trà sữa thoang thoảng. Anh đưa máy ảnh, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Ờ, đẹp… ý tui là, ổn lắm.” Vy xem ảnh, mắt sáng rực. “Anh Khoa, tui đổi ý, không thuê anh làm nhiếp ảnh gia riêng nữa, tui sẽ bắt anh chụp miễn phí luôn!” Cô cười, rồi lôi cuốn sổ ra, viết gì đó. “Nè, cảm ơn tấm ảnh thứ hai, tặng anh cái này.” Vy xé một mẩu giấy, gấp thành hình con hạc nhỏ, dúi vào tay Khoa trước khi đứng dậy. “Tui xuống trạm này, mai gặp nha!”

Khoa mở con hạc giấy, thấy dòng chữ: “Anh chụp đẹp thiệt, nhưng mai tui muốn ảnh có cả hai ta. Dám không? – Vy.” Anh đọc xong, tim đập thình thịch, mặt đỏ như cà chua. “Cô này… chơi khó quá,” Khoa lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại thấy háo hức. Anh cẩn thận cất con hạc vào balo, như thể nó là báu vật.

Tối đó, Khoa nằm trên giường, nhìn con hạc giấy dưới ánh đèn bàn. Anh nghĩ đến việc chụp ảnh cả hai, nhưng lại lo: “Chụp kiểu gì bây giờ? Selfie bằng máy film khó lắm, mà tui cũng đâu rành pose đôi.” Ở một góc khác của Sài Gòn, Vy mở cuốn nhật ký, ghi: “Anh Khoa ngố thiệt, nhưng ngố dễ thương. Mai tui phải tìm cách làm anh ấy bớt ngại mới được.” Cô cười, đóng sổ, tưởng tượng cảnh cả hai cùng xuất hiện trong một khung ảnh.

Trên chuyến xe số 13, những mẩu giấy và tấm ảnh đang dần kéo Khoa và Vy lại gần nhau hơn. Nhưng liệu Khoa có đủ can đảm để chụp bức ảnh đôi như Vy thách thức? Hay Vy sẽ lại tung chiêu trêu chọc mới? Chuyến xe vẫn lăn bánh, mang theo những câu hỏi chưa lời đáp, giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.