Khoa tỉnh dậy với tâm trạng như đang debug một đoạn code rối rắm. Mẩu giấy hình ngôi sao của Vy nằm ngay ngắn trên bàn, dòng chữ “Mai tui mang quà cho anh” làm anh chàng vừa tò mò vừa lo lắng. “Quà gì mà bí mật thế? Chắc lại trêu tui nữa,” Khoa lẩm bẩm, nhưng vẫn cẩn thận chọn chiếc áo thun xám yêu thích, kiểm tra máy ảnh kỹ lưỡng trước khi ra trạm xe bus. Anh không thừa nhận, nhưng hôm nay anh đứng trước gương lâu hơn thường lệ, vuốt tóc tới lui như chuẩn bị đi casting.
Chuyến xe số 13 sáng nay vắng hơn thường ngày, không khí mát mẻ nhờ cơn mưa đêm qua. Khoa ngồi ở hàng ghế giữa, tay mân mê cuộn film, mắt đảo quanh tìm Vy. Anh tự hỏi món quà của cô là gì, và liệu mình có nên chuẩn bị gì đáp lại không. “Hay chụp thêm một tấm ảnh cho cô ấy? Nhưng chụp gì bây giờ?” Khoa còn đang mải nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa xe: “Anh Khoa! Hôm nay không ngủ gật, tiến bộ ghê nha!”
Vy bước lên, mặc áo sơ mi oversize kẻ caro, tay cầm cuốn sổ và một túi giấy nhỏ xinh. Cô ngồi xuống cạnh Khoa, cười rạng rỡ. “Tui thấy anh ngồi đây hoài, định chiếm ghế VIP của xe số 13 hả?” Khoa bật cười, lắc đầu. “Tại cô hay ngồi đây, tui… tiện ngồi chung thôi.” Anh ngập ngừng, mặt hơi đỏ. Vy nhướng mày, trêu: “Ủa, anh chờ tui hả? Lãng mạn ghê!”
Khoa vội xua tay. “Đâu có, tui ngồi đây cho tiện… chụp ảnh!” Vy phá lên cười, làm vài hành khách quay lại nhìn. “Chụp ảnh gì nổi, mặt anh đỏ như đèn giao thông kìa!” Cô lôi túi giấy ra, đẩy về phía Khoa. “Nè, quà tui hứa. Mở đi, nhưng đừng shock nha!”
Khoa cầm túi giấy, tim đập thình thịch. Bên trong là một khung ảnh nhỏ, đựng tấm ảnh đôi hôm qua mà bác tài chụp. Vy đã in ra, còn dán thêm mấy sticker hình ngôi sao và một dòng chữ viết tay: “Anh Khoa ngố và Vy lầy, cặp đôi xe bus số 13!” Khoa nhìn khung ảnh, vừa bất ngờ vừa ngượng. “Cô… in ảnh nhanh dữ vậy? Mà cái này… dễ thương thiệt,” anh lẩm bẩm, cố che đi nụ cười toe toét.
Vy chống cằm, nhìn Khoa. “Thích không? Tui phải chạy ra tiệm in gấp tối qua, còn tự decor nữa. Anh mà không thích là tui giận đó!” Khoa gật đầu lia lịa. “Thích, thích lắm! Nhưng mà… tui chưa có gì đáp lại.” Vy nháy mắt. “Thì chụp thêm ảnh cho tui là được. Mà lần này, tui muốn ảnh có background Sài Gòn, kiểu nghệ thuật như anh hay nói!”
Khoa gật đầu, nâng máy ảnh lên, nhưng rồi xe bus xóc một cái, làm anh chụp hụt. Vy cười lớn, kéo tay Khoa. “Thôi, xuống trạm này đi, tui biết chỗ đẹp lắm, chụp xong tui bao trà sữa!” Khoa ngớ người, nhưng bị Vy lôi đi trước khi kịp phản đối. Cả hai xuống trạm gần công viên Lê Văn Tám, nơi những hàng cây xanh mướt và ánh nắng sớm tạo nên khung cảnh hoàn hảo.
Vy đứng dưới tán cây, làm đủ kiểu pose lầy lội: lúc thì giơ tay làm dấu tim, lúc thì giả vờ nhảy hip-hop. Khoa vừa chụp vừa cười, quên cả ngại ngùng. “Cô pose thế này, tui tốn film lắm đó!” anh kêu lên, nhưng vẫn bấm máy liên tục. Vy chạy lại, đòi xem ảnh, và vô tình đứng sát Khoa, vai chạm vai. “Đẹp không? Tui có lên hình xịn như người mẫu không?” cô hỏi, giọng tinh nghịch.
Khoa đưa máy ảnh cho Vy xem, tim lại đập nhanh. “Ờ… đẹp lắm. Ý tui là, background đẹp, cô cũng… ổn.” Vy cười khúc khích, lôi cuốn sổ ra, viết gì đó rồi xé một mẩu giấy, gấp thành hình trái tim. “Nè, cảm ơn anh vì buổi chụp ảnh. Mai đọc nha, đừng mở sớm!” Cô dúi mẩu giấy vào tay Khoa, rồi kéo anh đi mua trà sữa như đã hứa.
Tối đó, Khoa về phòng, đặt khung ảnh lên bàn, nhìn Vy và mình trong tấm ảnh đôi, lòng lâng lâng. Anh chưa dám mở mẩu giấy hình trái tim, chỉ sợ lại bị Vy “troll”. Ở phòng trọ, Vy mở nhật ký, ghi: “Anh Khoa chụp ảnh đẹp thiệt, mà ngố dễ sợ. Tấm ảnh đôi này chắc tui giữ hoài. Mai phải làm gì để anh ấy bạo hơn đây?” Cô cười, đóng sổ lại.
Chuyến xe số 13 vẫn chạy, mang theo những khoảnh khắc nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Mẩu giấy hình trái tim chứa gì, và liệu Khoa có dám đáp lại Vy bằng cách nào đó? Sài Gòn vẫn nhộn nhịp, và câu chuyện của họ chỉ mới bắt đầu.