cô bạn cùng lớp qua nhà dạy kèm tôi

Chương 3: HƯƠNG THƠM VÀ SỰ CỐ TÌNH


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thiết lập "Luật lệ của Buổi Dạy Kèm Độc Quyền," một bầu không khí mới bao trùm căn phòng. Nó không phải là sự yên bình, mà là sự căng thẳng ngầm. Minh Khôi và Thiên Kim đều biết rằng, những luật lệ này chỉ là cái cớ, là sợi dây mỏng manh được căng ra chỉ chờ một người kéo đứt.

Thiên Kim tỏ ra nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cô ngồi thẳng lưng, cố gắng giữ khoảng cách an toàn, và dùng bút chì để chỉ vào bài tập thay vì dùng tay. Cô ấy như một bức tường thành kiên cố, nhưng Minh Khôi biết, bên trong bức tường đó, cô ấy đang cảm thấy ngọn lửa **khát khao** và **ngại ngùng** đang bùng lên.

Minh Khôi cảm thấy thách thức. Cậu không muốn làm sai bài tập một cách lộ liễu, vì điều đó sẽ khiến cô ấy thất vọng. Mục tiêu của cậu là làm cô ấy mất tập trung, khiến cô ấy phải phá vỡ quy tắc tự đặt ra.

Hôm nay, Thiên Kim mặc một chiếc áo len mỏng màu kem, kết hợp với chiếc quần jeans bó sát khi đến nhà Minh Khôi. Trông cô ấy vẫn hoàn hảo như thường lệ, nhưng chỉ vài phút sau, khi hơi nóng trong phòng lan tỏa, cô lại cởi áo len ngoài, để lộ chiếc áo phông trắng đơn giản bên trong. Chiếc áo đó ôm lấy cơ thể cô một cách tinh tế, đủ để Minh Khôi nhận ra những đường nét gợi cảm dưới lớp vải.

“Minh Khôi, câu này,” Thiên Kim chỉ vào một bài tập Hình học, “Cậu phải tưởng tượng ra hình khối trong không gian. Cậu có thể nhắm mắt lại để hình dung.”

“Tôi không cần nhắm mắt,” Minh Khôi cười khẩy, “Tôi chỉ cần nhìn cậu là đủ hình dung ra **thứ gì đó** rồi.”

Thiên Kim dừng lại, ánh mắt sắc lẹm qua lớp kính. "Tôi sẽ không lặp lại lần nữa. Tập trung."

Minh Khôi thở dài, giả vờ miễn cưỡng. Cậu đặt tay lên trán, giả vờ đau đầu và mệt mỏi. "Khó quá. Tôi thấy mệt rồi. Hay là... cậu làm mẫu cho tôi xem đi?"

Thiên Kim thấy vẻ mệt mỏi của cậu là thật, bỗng nhiên có một chút mềm lòng. Cô cầm bút, cúi sát xuống tờ giấy vẽ hình. Cùng lúc đó, cô nghiêng đầu về phía Minh Khôi để tránh bị tóc che tầm nhìn.

Khoảnh khắc đó, Minh Khôi cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong một **đám mây hương thơm**. Mùi bưởi nhẹ nhàng từ tóc cô, kết hợp với một chút hương hoa cỏ thanh khiết từ nước xả vải, và một chút **hương thơm da thịt ấm áp** của riêng cô, tạo nên một sự hấp dẫn khó cưỡng.

Thiên Kim đang ở rất gần. Cô ấy tập trung cao độ, đôi môi hơi mím lại. Hơi thở đều đặn và ấm áp của cô ấy **phả nhẹ** vào vùng tai và thái dương của Minh Khôi. Cảm giác **lạnh lẽo** thường thấy ở Thiên Kim hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự **mềm mại** và **dễ tiếp cận** đầy nguy hiểm.

Minh Khôi biết, đây là cơ hội hoàn hảo.

Cậu cố tình ho khan một tiếng, rồi nghiêng người về phía cô hơn nữa. Khoảng cách giữa họ bị thu hẹp chỉ còn **vài centimet**. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức nóng từ cơ thể cô.

“Cậu làm gì đấy?” Thiên Kim thì thầm, cô không dám ngẩng đầu lên vì sợ ánh mắt sẽ chạm nhau.

“Tôi... Tôi không thấy rõ. Cậu nói nhỏ quá. Hình như tôi bị ù tai,” Minh Khôi nói dối một cách trắng trợn.

“Cậu không thấy rõ thì nói tôi viết to hơn,” Thiên Kim đáp, giọng có vẻ căng thẳng.

“Không, phải ở gần hơn mới được,” Minh Khôi kiên quyết.

Cậu không nói nữa, mà thực hiện một hành động táo bạo. Minh Khôi đưa tay ra sau, **lén lút chạm vào lọn tóc** của cô đang rũ xuống vai. Cậu vờ như đang gỡ một sợi tóc vướng trên bài, nhưng thực chất là đang cảm nhận sự mềm mượt và ấm áp của mái tóc đen kia.

**Chạm thứ ba: Chạm Tóc Kín Đáo.** Sự chạm này không vi phạm trực tiếp Luật 1 (chỉ cấm chạm vào cô), nhưng nó vi phạm Luật 2 (không được quan sát cô khi cô tập trung) và tạo ra sự thân mật quá giới hạn.

Thiên Kim **rùng mình** rõ rệt. Đôi vai trần dưới lớp áo phông run lên. Cô ấy buông bút, nhưng không ngẩng đầu lên.

“Minh Khôi, cậu... đang vi phạm luật.” Giọng cô run rẩy, nhỏ đến mức gần như là một tiếng rên.

Cậu cảm thấy trái tim mình đập dồn dập, cơ thể nóng rực lên vì sự căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô ấy **yếu đuối** đến vậy.

“Tôi chỉ... gỡ tóc giúp cậu thôi mà,” Minh Khôi vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, nhưng bàn tay cậu vẫn lưu luyến ở sau gáy cô.

Bất ngờ, Thiên Kim xoay người lại. Cô ấy không quát mắng, không đẩy cậu ra. Thay vào đó, cô ấy nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt không đeo kính chứa đựng sự **phẫn nộ** và cả sự **bối rối** đến tột độ.

“Cậu đang cố tình,” cô nói, giọng cô run lên. “Cậu đang cố tình làm tôi mất tập trung.”

Minh Khôi không phủ nhận. Cậu chậm rãi đưa tay ra khỏi lọn tóc cô, nhưng thay vì lùi lại, cậu lại tiến sát hơn. Cậu nghiêng đầu, để gương mặt mình chỉ còn cách mặt cô khoảng **một gang tay**.

“Nếu tôi cố tình,” Minh Khôi thì thầm, hơi thở cậu phả vào môi cô, “Thì cậu nên **phạt** tôi đi, Thiên Kim. Đúng như luật đã đặt ra.”

Ánh mắt của họ giao nhau, không có sự trốn tránh. Sự gần gũi này là một sự **khiêu khích** mãnh liệt. Cậu có thể thấy rõ sự đấu tranh trong ánh mắt cô: sự lý trí đang chiến đấu với **khát khao** bị Minh Khôi đánh thức.

Thiên Kim nhắm mắt lại. Lồng ngực cô phập phồng nhanh hơn. Mãi một lúc sau, cô mới mở mắt. Vẻ nghiêm nghị đã trở lại, nhưng sâu thẳm trong đó là một sự **chịu thua** đầy **khiêu gợi**.

“Hình phạt,” cô nói, giọng cô khàn đặc, “Đứng dậy.”

Minh Khôi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. Cậu đứng dậy, cao hơn cô một cái đầu.

Thiên Kim cũng đứng dậy, cô đứng đối diện với cậu. Dưới ánh đèn, cô trông thật nhỏ bé trong chiếc áo phông rộng, nhưng lại mang một khí chất mạnh mẽ đến đáng sợ.

“Hình phạt cho việc cố tình vi phạm luật và chạm vào tôi,” Thiên Kim nói, ánh mắt cô khóa chặt vào Minh Khôi. “**Cậu phải đứng im. Và không được nói gì cả**.”

Minh Khôi thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

Thiên Kim đưa tay ra, nhưng lần này, cô không chạm vào cậu. Cô đưa tay lên, **chậm rãi** và **cẩn thận**, tháo chiếc đồng hồ đeo tay của cậu ra. Ngón tay lạnh của cô lướt nhẹ qua cổ tay ấm nóng của cậu, tạo ra một cảm giác rợn người chạy dọc cánh tay Minh Khôi.

Rồi cô đặt chiếc đồng hồ xuống bàn.

Sau đó, cô đưa tay lên, **từ từ** gỡ bỏ chiếc nhẫn bạc mà cậu luôn đeo trên ngón trỏ. Tay cô ấy chạm vào từng đốt ngón tay của cậu, **mơn trớn** và **day nhẹ** như đang dò xét.

Minh Khôi đứng im, toàn thân cậu **căng cứng** vì sự chờ đợi. Mặc dù cô không hề chạm vào cơ thể chính của cậu, nhưng hành động **thu giữ vật phẩm cá nhân** này lại mang một ý nghĩa **chủ quyền** và **chiếm hữu** đáng sợ hơn bất kỳ cái ôm nào.

“Cậu phải chấp nhận sự trừng phạt này,” Thiên Kim nói. “Tôi sẽ giữ những thứ này cho đến khi cậu học đạt chỉ tiêu. Đây là lời nhắc nhở rằng, **tôi** là người kiểm soát buổi học này.”

Đôi mắt cô ấy nhìn sâu vào cậu, đầy sự thách thức. Nhưng Minh Khôi biết, đó cũng là một sự **chủ động** tinh tế. Cô ấy đang nắm giữ những vật thân thuộc của cậu, và điều này tạo ra một sợi dây liên kết vô hình nhưng mạnh mẽ.

Minh Khôi khẽ cười. Cậu không nói gì, chỉ cúi người xuống. Cậu đưa mặt lại gần Thiên Kim.

"Tôi chấp nhận hình phạt. Nhưng cậu đã quên một điều, Thiên Kim."

"Gì cơ?"

Minh Khôi dùng ngón tay cái, chậm rãi **lau đi một giọt mồ hôi** nhỏ đang lăn trên thái dương Thiên Kim. Đó là hành động ngoài luật, nhưng lại mang tính **chăm sóc** không thể chối từ.

“Cậu đang **phạm luật** đấy,” Thiên Kim thì thầm, nhưng cô không đẩy tay cậu ra.

“Đúng vậy,” Minh Khôi trả lời, “Nhưng cậu cũng đang **run** đấy, Nữ thần.”

Nói xong, cậu lùi lại. Cuộc chiến giành quyền kiểm soát vừa mới bắt đầu, và cái cảm giác **ngọt ngào, cấm kỵ** này khiến cả hai đều không thể ngừng lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×