cô bạn qua ở lì nhà tôi

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ hai ở căn hộ hoàn hảo của Triệu Minh, Hạ Vy nhận ra cô đã đánh giá thấp thói quen sinh hoạt cực kỳ chính xác của anh. Anh không chỉ sạch sẽ, mà còn là một chuyên gia về quy trình. Anh dậy sớm, đi làm sớm, và trở về nhà đúng giờ tan tầm một cách đáng kinh ngạc.

6 giờ 00 phút sáng hôm sau, Vy đang ở trong phòng tắm. Cô đang hát vu vơ trong lúc gội đầu, quên mất rằng cô không còn ở một mình nữa. Tiếng nước chảy, tiếng cô ngân nga... tất cả đều là những âm thanh không có trong "công thức yên bình" buổi sáng của Minh.

Minh đứng bên ngoài, cố gắng gõ cửa một cách lịch sự nhưng dứt khoát.

"Hạ Vy, tớ cần phòng tắm. Tớ có cuộc họp lúc 8 giờ. Quy tắc Bảy: Giới hạn thời gian sử dụng phòng tắm là mười lăm phút."

"Ôi, đợi tớ một chút!" Tiếng Vy vọng ra. "Tóc tớ hơi dài, gội hơi lâu!"

Minh thở dài, nhìn đồng hồ. 6 giờ 20 phút. Kế hoạch buổi sáng của anh đã bị chậm hai mươi phút.

Mười phút sau, Vy cuối cùng cũng bước ra. Cô quấn vội chiếc khăn tắm màu xanh ngọc đã bạc màu, gương mặt rạng rỡ vì hơi nước.

"Tớ xong rồi!" cô nói, đẩy cửa.

Và thảm họa xảy ra. Do vội vã, cô không để ý đến chiếc mắc áo khoác đặt ngay sau cửa. Cô vấp phải, mất thăng bằng. Theo phản xạ, cô giơ tay lên giữ, và chiếc khăn tắm tuột khỏi người cô.

"A!"

Minh không kịp phản ứng. Anh chỉ thấy một thoáng da thịt trần trụi, và ngay lập tức quay lưng lại, mặt đỏ bừng.

"Tớ... tớ xin lỗi!" Giọng Vy lắp bắp, xen lẫn tiếng động cô đang cố gắng chụp lại chiếc khăn.

"Cậu! Sao cậu có thể bất cẩn đến mức đó!" Minh lắp bắp, vẫn đứng quay lưng. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh một cách đáng báo động. Không phải vì sự ham muốn, mà vì sự xâm phạm đột ngột và tối thượng này đối với ranh giới cá nhân của anh.

"Tớ xin lỗi! Tớ vội quá!" Vy cuống quýt quấn khăn lại, giọng đầy hối lỗi. "Cậu vào đi! Tớ thề là không cố ý đâu!"

Minh chỉ đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng ngủ cô đóng lại cái "rầm" đầy xấu hổ mới dám xoay người lại. Anh bước vào phòng tắm, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Anh nhanh chóng hoàn tất công việc buổi sáng.

Khi Minh bước ra khỏi phòng tắm và chuẩn bị mặc quần áo, anh thấy có một mẩu giấy nhỏ được dán trên cửa phòng ngủ của anh.

MINH! (Tình huống khẩn cấp!)

Tất cả đồ của tớ đều bị ẩm ướt hết (có lẽ do tớ quấn khăn chưa kỹ lúc nãy). Tớ không có gì để mặc đi làm. Cho tớ mượn tạm chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài cùng của cậu được không? Tớ hứa sẽ giặt sạch và ủi phẳng trả lại!

P.S. Tớ không cố ý làm cậu sợ đâu... :( Hứa đấy.

Minh thở dài. Dù khó chịu, anh vẫn không thể để cô bạn mình đi làm trong tình trạng không có quần áo. Anh mở tủ, và thấy đúng là chiếc áo sơ mi trắng Oxford hoàn hảo nhất của anh đã biến mất. Anh mặc một chiếc áo khác, nghĩ thầm rằng Vy sẽ mặc nó ra ngoài và trông sẽ khá nghiêm túc.

Một lúc sau, anh bước ra ngoài để làm bữa sáng đơn giản (trứng chưng và cà phê đen, theo công thức protein và caffeine chính xác).

Anh đứng sững ở cửa phòng bếp.

Hạ Vy đang đứng ở đó, pha cà phê. Cô đã mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh. Nhưng thay vì mặc nó một cách nghiêm túc, chiếc áo dài qua nửa đùi cô, rộng thùng thình, cổ áo mở hờ, tay áo xắn lên quá khuỷu tay.

Vì cô không có quần dài, cô chỉ mặc chiếc quần đùi mỏng bên trong (cũng bị làm ướt), khiến chiếc áo sơ mi của anh trở thành một chiếc váy ngắn.

Dưới ánh đèn bếp buổi sáng, chân cô trần trụi, trắng mịn và thon dài. Chiếc áo sơ mi trắng tinh, đối lập với làn da của cô, trông thật quyến rũ và gợi cảm một cách vô tình. Mùi hương cà phê và mùi xà phòng thơm mát từ tóc cô lan tỏa khắp căn bếp sạch sẽ của anh.

Cô quay lại, thấy Minh đang đứng như trời trồng, ly cà phê đang cầm trên tay cô run nhẹ.

"Chào buổi sáng," cô nói, giọng cô hơi căng thẳng. "Tớ phải mặc như thế này vì tớ không có gì khác. Tớ đã cẩn thận, tớ chỉ mặc nó đến văn phòng thôi..."

"Cậu..." Minh khó khăn thốt ra từ đó. Anh cố gắng nhìn vào mắt cô, nhưng tầm nhìn của anh cứ bị thu hút bởi chiếc cổ áo hơi trễ và đôi chân dài.

Vy bối rối. Cô cố gắng kéo vạt áo xuống thấp hơn. "Tớ biết nó trông hơi kỳ cục, nhưng tớ sẽ mượn áo khoác của cậu che bên ngoài. Tớ hứa sẽ giữ cho nó không bị nhăn."

Minh hít sâu, cố gắng kiểm soát nhịp tim đang loạn xạ trong lồng ngực. "Không phải kỳ cục," anh nói khẽ, gần như là thì thầm. "Nó... quá ngắn."

"Tớ biết, nhưng tớ cao hơn cậu tưởng," Vy nói, nhún vai, nhưng gương mặt cô vẫn đỏ ửng. Cô bước đến gần, định đưa cho anh ly cà phê. "Đây, cà phê của cậu."

Khoảnh khắc cô đứng gần, anh ngửi thấy rõ ràng mùi hương quen thuộc của xà phòng giặt và nước hoa nhẹ nhàng của cô. Chiếc áo sơ mi trắng, vốn là biểu tượng của sự kỷ luật và ngăn nắp của anh, giờ lại trở thành biểu tượng của sự quyến rũ ngẫu nhiên của cô.

Trong giây lát, sự khó chịu của Minh bị thay thế bởi một cảm xúc hoàn toàn mới: một sự rung động mãnh liệt, thầm kín. Anh nhận ra, Hạ Vy không chỉ là một cơn bão phá vỡ trật tự, cô còn là một cám dỗ lôi kéo anh ra khỏi sự yên tĩnh của mình.

Minh nhận lấy ly cà phê. Ngón tay họ chạm vào nhau. Cả hai đều rụt lại ngay lập tức.

"Tớ đi thay đồ đây," Vy nói nhanh, quay lưng bỏ chạy về phòng.

Minh đứng đó, nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng quen thuộc, nhưng cảm xúc lại hoàn toàn xa lạ. Anh nhìn chiếc ghế cô vừa ngồi. Không có mảnh vụn thức ăn nào. Cô đã cố gắng giữ gìn nó.

Chiếc áo sơ mi trắng của anh, chiếc áo mà anh đã gìn giữ cẩn thận, đã bị chiếm đoạt. Và trớ trêu thay, anh lại cảm thấy... bị kích thích bởi sự xâm phạm này.

Sự rung động đầu tiên đã nảy sinh giữa những quy tắc, sự lộn xộn, và một chiếc áo sơ mi quá khổ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×