Sau sự cố "áo sơ mi chiếm đoạt", Triệu Minh cố gắng né tránh Hạ Vy suốt cả ngày. Anh quay trở lại với công thức làm việc và sinh hoạt chuẩn xác của mình, hy vọng sự xa cách sẽ giúp anh lấy lại nhịp tim bình thường.
7 giờ 00 phút tối, Minh trở về nhà. Căn hộ yên ắng đến lạ thường. Anh cảm thấy nghi ngờ.
Phòng khách sạch sẽ. Phòng ngủ của Vy đóng kín. Anh bước vào bếp, và anh biết ngay rằng sự nghi ngờ của mình là đúng. Mặc dù không có tiếng động, nhưng một mùi hương lạ lùng, mùi khét nhẹ pha lẫn mùi gia vị hỗn tạp, đang lởn vởn trong không khí.
Bếp ga, nơi Minh chỉ dùng để đun nước hoặc làm nóng thức ăn sẵn, đang bị chiếm dụng. Trên mặt bếp là một chiếc chảo gang nặng trịch, bên trong là một khối màu nâu đen bí ẩn. Quanh bồn rửa chén là chiến trường của những dụng cụ bừa bộn: một con dao dính hành tây, một chiếc thớt gỗ chưa kịp rửa, và một lọ tiêu bị đổ nghiêng.
Hạ Vy đang đeo tạp dề của Minh (một chiếc tạp dề màu xanh navy mới tinh, giờ đã dính vài vết dầu mỡ), gương mặt lấm lem và mái tóc buộc rối.
"Minh! Cậu về rồi!" Cô reo lên, giọng đầy vẻ tự hào và một chút bối rối.
"Cậu... đang làm gì vậy?" Minh hỏi, anh cảm thấy một cơn đau đầu nhẹ bắt đầu len lỏi.
"Tớ nấu ăn!" Vy đưa ra một cử chỉ đầy kịch tính về phía khối nâu đen trong chảo. "Tớ đã bảo tớ sẽ bù đắp cho cậu vì đã uống hết nước ép rau củ của cậu mà. Hôm nay tớ làm món Thịt bò hầm kiểu Pháp! Tớ học trên YouTube đấy."
Minh nhìn khối nâu đen, rồi nhìn những vết dầu mỡ bắn tung tóe trên mặt gạch men trắng tinh của anh.
"Thịt bò hầm kiểu Pháp... trông giống như một thảm họa cháy đen hơn," Minh nhận xét một cách thẳng thắn.
Nụ cười trên môi Vy tắt ngấm. Cô dùng chiếc muỗng gỗ khuấy nhẹ khối đó. "Thôi nào, tớ chỉ sơ suất một chút thôi. Tớ nghĩ tớ cho quá nhiều bơ vào lúc đầu. Nhưng mùi cũng không tệ lắm mà, phải không?"
"Mùi đang cố gắng nói với tớ rằng căn bếp này cần được khử trùng ngay lập tức," Minh đáp lại, giọng anh lạnh lùng. "Hạ Vy, Quy tắc Số Mười Hai: Không được thử nghiệm các công thức phức tạp hoặc dễ gây cháy nổ trong căn bếp này."
"Đừng có lúc nào cũng Quy tắc Quy tắc nữa!" Vy phản đối, cô cảm thấy bị xúc phạm. "Tớ đã bỏ ra ba tiếng đồng hồ để chuẩn bị món này đấy! Ít nhất cậu cũng nên thử một miếng chứ!"
Cô dùng chiếc muỗng múc một chút chất lỏng màu nâu sẫm, đưa về phía Minh.
Minh lùi lại một bước. "Tớ đánh giá cao nỗ lực của cậu. Nhưng tớ không thể ăn cái này. Và tớ cần cậu dọn dẹp ngay lập tức."
Vy nhìn miếng thịt bò cháy cạnh trong muỗng, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Minh. Sự giận dỗi và thất vọng dâng lên trong cô.
"Được thôi!" Cô đặt mạnh chiếc muỗng xuống bồn rửa chén. Tiếng cạch lớn vang lên. "Nếu cậu không muốn ăn thì thôi! Tớ sẽ tự dọn! Cậu cứ mặc kệ đi!"
Vy bắt đầu tháo tạp dề, nhưng vì quá giận, cô giật mạnh, khiến chiếc tạp dề vướng vào chai dầu ăn đặt trên kệ. Chai dầu loạng choạng và đổ ụp xuống, tràn ra mặt bàn, chảy xuống sàn gạch trắng.
"Ôi trời ơi!" Vy kêu lên.
Minh đứng hình trong hai giây, rồi anh bật ra một tiếng thở dài đau khổ. Căn bếp hoàn hảo của anh giờ đây đã biến thành một bãi lầy hỗn độn: dầu ăn, gia vị hỗn tạp, và mùi khét.
Sự giận dữ của Minh bốc lên, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng hốt và gần như muốn khóc của Vy, anh không thể thốt ra lời mắng mỏ nào.
"Được rồi," anh nói, giọng anh cố gắng kiềm chế. "Đừng hoảng loạn. Lấy khăn giấy lau dầu trên sàn trước, cẩn thận kẻo trượt ngã."
Vy ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh. Anh không hề quát mắng cô.
"Tớ... tớ xin lỗi," cô lắp bắp.
"Để sau đi," Minh nói, anh đã tự động chuyển sang chế độ giải quyết vấn đề. Anh lấy một cuộn giấy vệ sinh mới (quy tắc 3 của anh là luôn có đồ dự phòng), và nhanh chóng bắt đầu lau vệt dầu trên bàn bếp.
Vy cũng bắt đầu hành động. Cô xử lý khối thịt bò cháy đen trong chảo, rồi bắt đầu cọ rửa bồn rửa chén.
Cả hai cùng làm việc trong sự im lặng căng thẳng. Vy cọ rửa dụng cụ, Minh lau sàn và tường. Họ không nói chuyện, nhưng sự phối hợp này lại tạo ra một sự gần gũi kỳ lạ. Họ di chuyển quanh nhau một cách nhịp nhàng, thỉnh thoảng va chạm vai hoặc tay một cách vô ý.
Lần va chạm gần gũi nhất xảy ra khi Vy cúi xuống bồn rửa, và Minh cũng cúi xuống lau chân tủ. Đầu họ suýt va vào nhau.
"Xin lỗi," cả hai đồng thanh nói. Họ nhìn nhau, rồi bật cười.
Đó là một tiếng cười ngắn ngủi, mệt mỏi, nhưng nó đã phá vỡ sự im lặng khó chịu và giải tỏa căng thẳng.
"Tớ không biết cậu lại vụng về đến thế," Minh nói, giọng anh đã dịu đi.
"Tớ không vụng về!" Vy phản bác, nheo mắt. "Tớ chỉ không giỏi nấu nướng thôi. Kể cả công thức đơn giản nhất tớ cũng làm hỏng."
Minh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật. "Thôi được rồi. Bây giờ tớ đã biết thêm một quy tắc mới: Quy tắc Số Mười Ba: Để tớ phụ trách việc nấu nướng. Cậu phụ trách việc dọn dẹp."
"Đồng ý!" Vy trả lời ngay lập tức. "Đó là quy tắc duy nhất tớ hứa sẽ không bao giờ phá vỡ."
Sau khi dọn dẹp xong, căn bếp sạch sẽ trở lại, thậm chí còn sạch hơn cả lúc trước. Cả hai đều mệt lả và dính đầy xà phòng.
Minh lấy hai lon nước lạnh từ tủ lạnh. Anh đưa một lon cho Vy.
"Cảm ơn," cô nói, nhận lấy. Cô nhìn anh một cách nghiêm túc. "Minh, tớ biết tớ đã làm phiền cậu rất nhiều. Cậu là người tốt nhất tớ từng biết."
Minh né tránh ánh mắt cô. "Cậu nợ tớ một chai dầu ăn và một lần ăn tối ngoài hàng để bù đắp cho món thịt bò đó."
Vy bật cười. "Thành thật xin lỗi, Triệu Minh. Tớ sẽ làm mọi thứ để bù đắp."
Trong khoảnh khắc đó, Minh không chỉ nhìn thấy cô bạn thân cũ vô tư, mà còn thấy một cô gái chân thành, biết hối lỗi, và mang lại một loại năng lượng sống động mà anh chưa bao giờ có trong căn hộ hoàn hảo này.
Dù bếp đã thành bãi chiến trường, nhưng sự cố này lại là cầu nối đầu tiên, giúp họ vượt qua ranh giới chủ nhà – khách trọ và bước gần hơn đến bạn bè chung sống một cách vụng về và ngọt ngào.