cô bạn qua ở lì nhà tôi

Chương 5


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố "bãi chiến trường nhà bếp", ranh giới giữa Triệu Minh và Hạ Vy đã nới lỏng hơn đôi chút. Họ vẫn duy trì sự khó chịu hài hước về các quy tắc, nhưng giờ đây đã kèm theo một sự thỏa hiệp ngầm. Minh nấu ăn, và Vy dọn dẹp, thỉnh thoảng cô còn hát theo những bài nhạc pop vui nhộn trong lúc làm việc.

Tuy nhiên, Minh nhận thấy có những khoảnh khắc mà sự vô tư của Vy biến mất.

Buổi tối thứ Tư, căn hộ chìm trong bóng tối và sự yên tĩnh. Minh đang ngồi làm việc trên máy tính trong phòng mình. Anh nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phòng Vy.

Ban đầu anh nghĩ là tiếng cô trở mình, nhưng tiếng động lặp lại, nhỏ hơn, như một tiếng nức nở bị kìm nén.

Minh tắt máy tính, lắng nghe. Sự yên tĩnh trong căn hộ của anh quá hoàn hảo, đến nỗi mọi âm thanh nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng. Tiếng nức nở lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.

Minh nhíu mày. Anh biết Vy là người luôn giữ vẻ ngoài mạnh mẽ và lạc quan. Cô chưa từng để lộ bất cứ sự yếu đuối nào kể từ khi đến đây. Anh do dự. Anh có nên can thiệp không? Điều đó có vi phạm "Quy tắc Một: Tôn trọng không gian riêng tư" không?

Nhưng tiếng nức nở đó không giống như tiếng khóc thông thường. Nó là tiếng khóc của một người đang cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động, như thể đang che giấu nỗi đau tột cùng.

Anh quyết định. Minh bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đến mức gần như không gây ra tiếng động. Anh dừng lại trước cửa phòng Vy. Cánh cửa gỗ màu trắng đóng kín, nhưng qua khe cửa, anh có thể thấy một vệt ánh sáng mờ từ đèn ngủ.

Anh gõ cửa ba tiếng nhẹ, dứt khoát.

"Vy?" Giọng anh trầm và nhỏ.

Tiếng nức nở im bặt ngay lập tức, như một công tắc vừa bị ngắt. Một sự im lặng nặng nề bao trùm.

"Vy, cậu có ổn không?" anh hỏi, không nhận được câu trả lời. Anh gõ thêm một lần nữa. "Nếu cậu cần nói chuyện, tớ ở ngay đây."

Sau một khoảnh khắc dài, giọng Vy vang lên, khàn khàn và cố gắng giữ vẻ bình thường: "Tớ ổn, Minh. Tớ chỉ... bị ho thôi. Cậu về phòng ngủ đi. Xin lỗi đã làm ồn."

Minh không tin cô. Tiếng ho không bao giờ nghe như tiếng khóc.

"Cậu nói dối tệ lắm, Hạ Vy," anh nói, dựa vai vào cửa. "Dù là chuyện gì đi nữa, cậu không cần phải giả vờ mạnh mẽ với tớ."

Lần này, cánh cửa mở ra một cách bất ngờ. Hạ Vy đứng đó, mắt cô sưng đỏ và ướt đẫm, nhưng cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

"Xem này, tớ có phải vừa phá vỡ Quy tắc Số Một không? Tớ xin lỗi, tớ không muốn phiền cậu. Tớ chỉ... gặp ác mộng thôi."

Minh nhìn thẳng vào mắt cô. Sự chân thật hiện lên rõ ràng hơn bất kỳ lời nói dối nào.

"Ác mộng nào khiến cậu khóc đến mức này?" anh hỏi, giọng anh dịu dàng một cách lạ lùng.

Vy cúi đầu. Cô tiến ra khỏi phòng, đóng sập cửa lại như thể muốn nhốt mọi bí mật bên trong. Cô đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa, khuỷu tay đặt lên đầu gối, gương mặt vùi vào lòng bàn tay.

Minh ngồi xuống bên cạnh cô, giữ một khoảng cách tôn trọng. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là ở đó. Anh biết đôi khi sự hiện diện quan trọng hơn lời khuyên.

"Tớ không có chỗ để đi, Minh," Vy nói khẽ, giọng cô như tan ra. "Tớ đã nói dối cậu. Tớ không chỉ 'trục trặc chỗ ở'. Tớ đã làm mất việc, và tớ bị chủ nhà cũ đuổi vì không trả tiền thuê. Tớ tiêu gần hết số tiền tiết kiệm ít ỏi rồi. Tớ chỉ còn lại chỗ này."

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài trên má. "Tớ sợ. Tớ sợ mình thất bại, và tớ sợ cậu sẽ đuổi tớ đi khi biết tớ là một kẻ vô dụng. Tớ đã cố gắng tỏ ra vui vẻ để cậu không cảm thấy phiền."

Minh chưa bao giờ thấy Hạ Vy dễ bị tổn thương đến thế. Cô gái luôn cười lớn, luôn nổi loạn, giờ đây lại lộ ra sự yếu đuối và nỗi sợ hãi thuần túy nhất: nỗi sợ bị bỏ rơi.

"Tớ sẽ không đuổi cậu đi," Minh nói, giọng anh chắc chắn. "Ít nhất là cho đến khi cậu ổn định. Căn nhà này lớn quá, một mình tớ cũng thấy hơi trống trải." Anh dùng một lý do thực tế để che giấu sự đồng cảm của mình.

"Nhưng... tớ là gánh nặng," Vy thút thít.

"Cậu là Hạ Vy," Minh đáp lại. "Cậu là người đã cứu tớ khỏi một cuộc thẩm vấn của mẹ tớ. Cậu là người đã làm bẩn căn bếp của tớ và khiến tớ phải cười. Tớ đã chấp nhận sự lộn xộn của cậu rồi. Và tớ không để bạn bè phải ngủ ngoài đường."

Vy ngước nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh sự biết ơn. "Cảm ơn cậu, Minh."

"Nhưng cậu phải hứa với tớ một điều," Minh nói, nghiêm túc. "Hứa với tớ rằng nếu cậu có chuyện gì, cậu sẽ không khóc một mình. Tớ là một chuyên gia về sự ngăn nắp, nhưng tớ cũng biết cách lắng nghe. Cậu có thể tin tớ."

Vy gật đầu. Cô dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại.

Minh vẫn ngồi đó, giữ nguyên khoảng cách tôn trọng. Anh cảm nhận được sự im lặng trở lại, nhưng lần này, nó không còn là sự yên bình cô độc nữa. Nó là sự tĩnh lặng của hai người đang chia sẻ một không gian, một bí mật và một nỗi buồn.

Lúc đó, Minh nhận ra một điều quan trọng: sự quyến rũ thực sự của Vy không nằm ở chiếc áo sơ mi trắng quá khổ, mà nằm ở sự yếu đuối được giấu kín. Nó khiến anh muốn bảo vệ cô, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc mà cô đang tìm kiếm.

Khi Vy đã ngủ thiếp đi trên sofa (một lần nữa phá vỡ quy tắc sofa của Minh, nhưng lần này anh không quan tâm), Minh đứng dậy. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc chăn mỏng từ phòng mình, đắp lên cho cô.

Trong ánh sáng lờ mờ, anh nhìn cô ngủ, gương mặt cô vẫn còn vương những vệt nước mắt.

Anh lặng lẽ quay về phòng, nhưng anh không thể quay lại làm việc. Anh nằm trên giường, suy nghĩ về những gì Vy đã nói.

Và anh chợt nhớ đến một chi tiết nhỏ: Cô không hề nhắc đến em trai anh, người đã khuất. Anh tự hỏi, trong tất cả những bí mật mà cô đang che giấu, liệu mối quan hệ cũ đó có phải là nguyên nhân sâu xa nhất khiến cô sợ hãi và cô đơn đến vậy không?

Bóng đêm bao trùm, và sự gần gũi vừa được thiết lập lại mang theo một hạt giống cấm kỵ và sự ngờ vực.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×