cô bé bướng bỉnh của tôi

Chương 3: Lướt qua


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thi tuyển thực tập sinh tại Tập đoàn Truyền thông Dịch Thị rốt cuộc cũng đến. Tòa nhà cao chọc trời của Dịch Thị sừng sững giữa trung tâm thành phố A, phản chiếu ánh nắng ban mai chói chang. Cổng chính tấp nập những sinh viên trẻ tuổi, ai nấy đều mang theo vẻ mặt căng thẳng pha lẫn sự kỳ vọng. Hạ Mộc và Tiểu Lộ cũng có mặt ở đó, hòa mình vào dòng người.


"Trời ơi, đông quá!" Tiểu Lộ thốt lên, ôm chặt cánh tay Hạ Mộc. "Đúng là Dịch Thị có khác, người tài đổ về đây hết hay sao ấy!"

Hạ Mộc khẽ gật đầu. Cô cũng cảm nhận được áp lực. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng đứng giữa rừng ứng viên sáng giá này, cảm giác lo lắng vẫn len lỏi. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản kết hợp với quần vải màu be, mái tóc búi thấp gọn gàng, trông cô giản dị nhưng thanh thoát, hoàn toàn trái ngược với những cô gái ăn diện lộng lẫy xung quanh.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, hai cô gái được hướng dẫn lên tầng 20 – khu vực thi tuyển. Hành lang rộng lớn, tràn ngập không khí nghiêm túc. Các phòng thi đã mở cửa, và Hạ Mộc cùng Tiểu Lộ được xếp vào cùng một phòng.

Đề thi bao gồm kiến thức chuyên ngành và một bài luận sáng tạo. Hạ Mộc hít một hơi thật sâu, tập trung đọc đề. Cô cảm thấy thoải mái hơn khi được làm bài, mọi sự lo lắng dần tan biến khi cô đắm chìm vào những con chữ. Bàn tay cô thoăn thoắt viết, những ý tưởng tuôn trào một cách tự nhiên.

Trong lúc đó, ở một tầng khác của tòa nhà Dịch Thị, Dịch Thần đang ngồi trong phòng làm việc của mình, ánh mắt lướt qua màn hình máy tính hiển thị hàng loạt báo cáo tài chính. Bên cạnh anh, Cố Tử Diễn đang ngồi trên chiếc ghế sofa da đen, nhâm nhi tách cà phê.

"Mấy đứa nhóc thực tập sinh hôm nay có vẻ khá đông đúc nhỉ?" Tử Diễn nói, phá vỡ sự im lặng. "Phòng ban nhân sự báo cáo là số lượng ứng viên vượt trội so với mọi năm."

Dịch Thần ngẩng đầu lên, nhếch môi cười. "Đó là vì danh tiếng của Dịch Thị chúng ta đang lên như diều gặp gió mà. Với lại, cũng là vì cậu giám đốc phòng Nhân sự của tôi quá giỏi quảng bá." Anh không nghĩ nhiều về kỳ thi tuyển này. Anh đã giao toàn bộ quyền hành cho phòng Nhân sự, chỉ yêu cầu họ tìm những người tài năng và nhiệt huyết nhất.

"Chẳng phải cậu nên xuống đó xem xét một chút sao? Biết đâu lại tìm được nhân tài?" Tử Diễn trêu chọc. "Hoặc... tìm được 'thiên kim' nào đó lọt vào mắt xanh của cậu?"

Dịch Thần bật cười sảng khoái. "Thôi đi. Tôi không có hứng thú với mấy trò 'tuyển phi' đó đâu. Hơn nữa, những người đến đây vì mục đích 'lọt vào mắt xanh' thì chắc chắn không phải nhân tài mà tôi cần." Anh đứng dậy, vươn vai. "Tôi định xuống phòng Truyền thông xem tiến độ dự án mới thế nào. Cậu có đi cùng không?"

"Thôi, tôi còn một cuộc họp trực tuyến." Tử Diễn từ chối. "Cậu cứ đi đi."

Dịch Thần đi thang máy xuống tầng của phòng Truyền thông. Lúc anh bước ra khỏi thang máy, Hạ Mộc vừa vặn từ phòng thi đi ra cùng với Tiểu Lộ. Cô đã hoàn thành bài thi và đang trên đường xuống sảnh để về.

Hành lang khá rộng, nhưng vì là giờ nghỉ giữa các ca thi, nên cũng có khá nhiều sinh viên di chuyển. Hạ Mộc đang mải nói chuyện với Tiểu Lộ về bài thi vừa rồi, không để ý đến xung quanh.


Dịch Thần bước đi khá nhanh, ánh mắt anh lướt qua hàng trăm khuôn mặt sinh viên, nhưng không dừng lại ở ai. Anh và Hạ Mộc, chỉ cách nhau vài bước chân, lướt nhẹ qua nhau như hai người xa lạ. Mùi hương dịu nhẹ từ Hạ Mộc thoáng qua mũi Dịch Thần trong một tích tắc, nhưng anh không để tâm. Anh chỉ đơn thuần nghĩ đó là mùi hương nước hoa của một cô gái nào đó trong đám đông.


Hạ Mộc cũng không hề ngẩng đầu lên. Cô không biết rằng người đàn ông đang bước qua mình, với khí chất quen thuộc nhưng mạnh mẽ, chính là người đã giúp cô trong đêm tối hôm trước. Và càng không biết rằng, anh lại chính là tổng tài của tập đoàn mà cô đang thi tuyển.


Cả hai vẫn là những đường thẳng song song, chưa giao nhau, chưa biết về thân phận thật sự của đối phương. Cuộc gặp gỡ định mệnh lần trước chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, một ấn tượng mơ hồ trong tâm trí Dịch Thần. Giờ đây, họ đang ở trong cùng một không gian, cùng một tòa nhà, nhưng vẫn là những người xa lạ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.