Một tuần sau ngày ly hôn, Cố Cảnh Nhiên chính thức rút hoàn toàn khỏi công ty của Lâm Duy An, mang theo không ít sóng gió. Trên thương trường, tin tức "phu nhân nhà họ Lâm bị phản bội" như một quả bom. Ai cũng chờ xem cô sẽ chìm hay nổi.
Câu trả lời đến nhanh hơn họ nghĩ.
Văn phòng HOPE nằm trong một tòa nhà cũ kỹ ở trung tâm thành phố. Không lộng lẫy, không xa hoa, nhưng không khí bên trong lại tràn đầy nhiệt huyết.
“Cố tổng, hôm nay chúng ta có ba nhà đầu tư gửi email xin lịch hẹn. Trong đó có một người đặc biệt – từng đầu tư chuỗi app giáo dục trị giá hàng chục triệu.” – Trợ lý mới tuyển, cô gái trẻ tên Hinh Nhi, báo cáo.
Cố Cảnh Nhiên chỉ gật nhẹ: “Sắp xếp gặp người có tiềm năng nhất trước. Người còn lại cứ để họ chờ.”
“Vâng ạ.”
Cô ngồi xuống ghế, mở hồ sơ dự án. Đôi mắt cô sắc bén, tập trung, không còn vẻ yếu mềm của người phụ nữ từng rơi nước mắt vì chồng phản bội. Người ta nói phụ nữ sau ly hôn sẽ suy sụp. Nhưng với cô – đó là sự tái sinh.
Buổi chiều, trong quán café yên tĩnh, cô gặp nhà đầu tư đầu tiên.
Người đàn ông ngồi đối diện cô là Trình Uyên, CEO trẻ tuổi của tập đoàn công nghệ Uy Vũ – một trong những cái tên đang lên trên thị trường.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh, giọng nói trầm ổn:
“Cô Cố, tôi đã xem qua dự án HOPE. Khác với các nền tảng thương mại thông thường, cô không nhắm vào lợi nhuận trực tiếp mà lại ưu tiên hệ sinh thái hỗ trợ phụ nữ.”
“Không nhiều người dám làm như vậy. Nhưng tôi đánh giá cao sự can đảm đó.”
Cố Cảnh Nhiên khẽ cười, không khách sáo:
“Tôi không cần lời khen. Tôi cần nhà đầu tư có tầm nhìn, và không can thiệp vào định hướng ban đầu của tôi.”
Trình Uyên nhướng mày, bật cười: “Dứt khoát đấy.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi bất chợt hỏi:
“Cô có biết vì sao tôi đồng ý đầu tư vào một dự án đang ở giai đoạn đầu mà chưa có gì đảm bảo không?”
“Vì tôi?” – Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cũng đúng. Tôi biết cô từ trước.”
Ánh mắt cô khựng lại. Trình Uyên đặt ly cà phê xuống bàn, giọng chậm rãi:
“Bốn năm trước, cô từng giúp mẹ tôi kiện một công ty bảo hiểm từ chối chi trả viện phí – nhờ thế bà mới giữ được mạng sống.”
“Tôi không quên ơn đó. Và tôi không quên người phụ nữ đã quỳ gối ngoài hành lang bệnh viện cả đêm chỉ để xin bác sĩ cứu một bệnh nhân xa lạ.”
Cô sững người. Hồi ấy, cô làm thiện nguyện cho một tổ chức tư vấn pháp lý miễn phí. Người phụ nữ đó bị từ chối bảo hiểm vì thiếu giấy tờ, con trai bà thì ở nước ngoài. Cô đã làm mọi thứ trong khả năng… và không hề mong được nhớ đến.
“Vậy là… lúc ấy anh đã biết tôi?”
“Đúng.” – Trình Uyên khẽ gật đầu. – “Tôi từng định tìm cô, nhưng nghe nói cô đã kết hôn với Lâm Duy An.”
Cái tên đó khiến không khí trở nên nặng nề. Trình Uyên thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt cô, nhưng anh không tiếp tục nhắc nữa. Thay vào đó, anh đưa ra một tập tài liệu.
“Đây là bản đề nghị đầu tư của tôi. Tôi sẽ không ép buộc gì cô. Toàn quyền điều hành là của cô. Tôi chỉ muốn đứng sau hỗ trợ.”
“Vì tôi là người từng giúp mẹ anh?”
Trình Uyên lắc đầu:
“Không. Vì tôi tin cô là người không dễ dàng gục ngã. Và tôi đầu tư vào năng lực đó.”
Tối hôm đó, khi trở về căn hộ nhỏ, Cố Cảnh Nhiên đứng trước gương thật lâu.
Người phụ nữ trong gương… không còn là cô gái năm xưa luôn chờ chồng về nhà, ôm lấy những lời nói ngọt ngào dối trá. Ánh mắt cô có ánh sáng của người từng bị thiêu cháy, nhưng vẫn bước ra khỏi ngọn lửa – mạnh mẽ, bình thản.
Điện thoại báo tin nhắn. Là từ Chu Dật, vị luật sư cô đã hợp tác từ trước:
“Lâm Duy An vừa gửi đơn kiện đòi lại quyền sở hữu dự án HOPE – nói đó là ý tưởng trong thời gian hôn nhân, có quyền lợi với nó.”
Cô nheo mắt, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.
“Muốn cướp à? Còn lâu.”
Cô bật máy tính, mở lại toàn bộ hồ sơ dự án, bắt đầu chuẩn bị hồ sơ phản tố.
Một trận chiến pháp lý sắp bắt đầu. Nhưng lần này, cô sẽ không lùi.